Mã Thái Thú lông mày nhíu nhẹ, ý tứ không rõ nhìn tổng quản nhà
mình một cái, nhận lấy bao lì xì, tự tay đưa cho Diệp Quân Lan: “Đứng lên
đi, sau này Văn Tài liền giao cho con.” Giọng nói vô cùng cảm khái, ông
làm sao lại nhìn không ra hành động của Mã Nghĩa là do nhi tử nhà mình
bày mưu đặt kế, sợ ông ức hiếp con dâu. Cũng được, cũng được, nhi tử
trưởng thành rồi, Uyển Trăn, nàng nhìn thấy không?
Diệp Quân Lan nhận lấy bao tiền lì xì Mã Thái Thú đưa, đứng lên,
hướng về phía Mã Thái Thú cười một tiếng: “Cám ơn phụ thân!” Bật thốt
lên chính là hai chữ ‘phụ thân’.
Phụ thân sao? Trái tim Mã Thái Thú run lên, cười khổ nhìn Diệp Quân
Lan, âm thầm lắc đầu, trong mắt lơ đãng có thêm vài phần ôn hòa cùng bất
đắc dĩ, đứa nhỏ này ngược lại gọi thuận miệng như vậy.
Mã Văn Tài bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu Diệp Quân Lan, cũng được, chiêu vô
tâm trồng cây này hiệu quả không tồi, hắn đương nhiên chú ý tới vẻ mặt
của Mã Thái Thú, xem ra hắn không cần lo lắng phụ thân sẽ đối xử không
tốt với Lan nhi rồi.
Diệp Quân Lan ngược lại không rõ ràng cho lắm, tinh lực của nàng
vốn không có đặt trên người phụ thân nên đương nhiên không chú ý tới.
Mã Nghĩa ở một bên cảm khái vạn phần, thật lâu rồi không có nhìn
thấy vẻ mặt của lão gia và thiếu gia như vậy ! Thiếu phu nhân, ngài thật sự
là cứu tinh của Mã phủ a! Mã Nghĩa, sau này nhất định hầu hạ ngài thật tốt!
Mã đại tổng quản hạ quyết tâm.
Ngọc Vô Hạ nhìn bốn người không có một ai chú ý tới mình, ngay cả
Mã Thái Thú thường ngày hiểu rõ ả nhất cũng đem lực chú ý đặt ở trên
người Diệp Quân Lan, lập tức nghiến răng nghiến lợi, âm thầm nhìn chằm
chằm Diệp Quân Lan, lại là nàng ta, mỗi lần đều là nàng ta, Diệp Quân
Lan, ta muốn ngươi không được chết tử tế!