Mã Văn Tài xuống giường, mặc y phục Diệp Quân Lan ném tới, sửa
sang chỉnh tề, tự mình buộc tóc, rồi đi tới phía sau Diệp Quân Lan còn đang
chiến đấu với đám dụng cụ trang điểm, cười cười cầm bút kẻ lông mày đặt
ở trên bàn, kéo Diệp Quân Lan còn đang ngỡ ngàng qua: “Lan nhi, để ta.”
Tỉ mỉ giúp Diệp Quân Lan vẽ lông mày, đưa gương cho nàng nhìn, cúi đầu,
kề sát ở bên tai Diệp Quân Lan ôn nhu hỏi: “Nương tử, như thế có được
không?”
Giọng nói mê hoặc than nhẹ ở bên tai, hô hấp mập mờ cháy bỏng
chạm vào da, xẹt qua mặt Diệp Quân Lan một chút, thoáng cái đỏ ửng,
trong đầu trống rỗng.
Mã Văn Tài nhìn mặt Diệp Quân Lan giống như bị bỏng, cười lớn vỗ
vỗ đầu của nàng, vò rối tóc nàng lần nữa, không ngoài ý muốn bị Diệp
Quân Lan đẩy ra, nổi giận đùng đùng cộng thêm thẹn quá thành giận trừng
hắn.
Mã Văn Tài vừa khẽ mỉm cười nhìn nàng, vừa nghĩ nương tử nhà
mình da mặt vẫn mỏng như vậy, không trách được hắn thích trêu chọc
nàng.
Yêu nghiệt, tên này nhất định là yêu nghiệt! Diệp Quân Lan vừa hung
hăng trừng Mã Văn Tài vừa nghĩ, nghiêng đầu đi, không để ý tới hắn.
Mã Văn Tài cũng không quan tâm, lấy một cây trâm tinh xảo ở trong
hộp đồ trang sức ra, cầm lược, tỉ mỉ giúp Diệp Quân Lan búi tóc, chải thành
một kiểu tóc mới mẻ tinh tế, rồi bỏ lược xuống, hài lòng cười khẽ, vợ
chồng kết tóc, tình càng sâu nặng.
Trong lòng Diệp Quân Lan hơi bình tĩnh lại, lẳng lặng để cho Mã Văn
Tài giúp nàng búi tóc, nhìn hai người trong gương, có một loại hạnh phúc
đang lan tràn trong lòng, kết tóc làm vợ chồng, hai người ân ái không có gì
là lạ.