CHỚ HỎI CHỐN QUÂN VỀ - Trang 260

Khi ấy hắn rất kích động, không mảy may suy nghĩ một tí nào, liền

quyết định kéo cơ thể đang đau yếu đi đến nơi hẹn.

Sau đó, rốt cuộc họ cũng gặp nhau, ôm nhau, cho rằng đây chính là

hạnh phúc. Cuối cùng, hai người quỳ gối trước miếu Nguyệt lão, lấy trời
đất làm chứng, thành hôn.

Về sau, họ đã trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện, nhưng hắn và nàng

không sợ. Hai người họ có nhau, có tình yêu, thế là đã đủ rồi.

Cuối cùng, cha mẹ và ca ca của Anh Đài dần dần tha thứ cho họ, có

điều Anh Đài không về nhà nữa.

Hắn dẫn theo Anh Đài về nhà mình, gặp mẫu thân, mẫu thân rất yêu

thích Anh Đài, cũng đón nhận nàng.

Bây giờ ngẫm lại, thật ra từ khi vừa bắt đầu hai người họ đã sai lầm

rồi. Hai người họ không thích hợp, tuyệt đối không thích hợp. Trong thời
gian ấy , hai người họ đã gặp sai người, cho nên đã định sẵn là một hồi bi
kịch.

Vừa mới bắt đầu vài năm, cuộc sống của hai người trôi qua rất hạnh

phúc, nàng vì hắn mà dốc lòng trang điểm, vì hắn mà đánh đàn, cùng hắn
chơi cờ, cùng hắn ngâm thơ đối câu. Mà hắn cũng sẽ vì nàng mà họa mi
trước gương, vì nàng mà vẽ tranh, vì nàng mà làm thơ. Hai người họ xứng
đôi biết bao.

Có điều, họ vẫn không có con, mẫu thân cũng chưa từng oán trách

than phiền. Lúc ấy hắn yêu Anh Đài như thế, hơn nữa họ còn trẻ, rồi cũng
sẽ có con thôi.

Dần dần khuôn mặt của Anh Đài trở nên u sầu nhiều hơn, không buồn

trang điểm nữa, không buồn đối câu ngâm thơ nữa. Nàng mặc áo vải thô,
bắt đầu tính toán chi li, bắt đầu thích bàn luận thị phi giống mấy bà cô thôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.