CHỚ HỎI CHỐN QUÂN VỀ - Trang 271

Khi ông giật mình, hoa đã nở thành biển*, tất cả trở thành kết cục đã

định.

Hoa đã nở thành biển: vật gì hợp họp lại nhiều đều gọi là biển => ý

nói tình cảm của ông đã nảy nở vô cùng vô tận.

Lúc đó, thế nhưng ông lại không chấp nhận tin tưởng.

Bắt đầu mỗi ngày ông lưu luyến bụi hoa*, bắt đầu đàn ca mỗi ngày,

bắt đầu đêm không về ngủ.

Bụi hoa: nói đến kỹ nữ ngày xưa.

Trong cuộc hôn nhân của ông, ông đã chiếm được thứ ông muốn, thì

hiện tại vì sao ông phải coi trọng vị thê tử kia, nàng chẳng qua chỉ là một
con cờ để ông một bước lên mây, hôm nay, đã là một con cờ hết tác dụng.

Ở trước mặt nàng, ông lần lượt nạp thị thiếp vào, hàng đêm lưu luyến

không về.

Nàng nhìn thấy ông, sắc mặt trắng bệch, im lặng rơi lệ, cũng không

nói được lời nào.

Ông biết nàng sẽ thỏa hiệp, ông biết nàng chưa bao giờ phản đối lời

nói của ông, ông biết cho tới bây giờ nàng luôn là một thê tử hiền lành, thật
sự rất tốt. Ông biết chắc điều mình muốn chính là hiệu quả này.

Uyển Trăn, ta không thương nàng, cho nên đừng yêu ta, có được hay

không?

Thế nhưng, tại sao ông lại đau lòng, tại sao trong ngực ôm thị thiếp

xinh đẹp kia mà trong lòng nghĩ đến lại là nàng, tại sao mỗi lần nửa đêm
tỉnh mộng đều gọi tên Uyển Trăn?

Uyển Trăn, nói cho ta biết, tại sao, có được hay không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.