CHỚ HỎI CHỐN QUÂN VỀ - Trang 311

Vương Lan, “Được rồi, Lan nhi con cũng có lòng tốt, nếu cha trách con, có
lẽ Bạch gia tiểu tử kia sẽ nổi giận.”

“Cha, cha nói cái gì vậy!” Vương Lan đương nhiên phát hiện phụ thân

nhà mình ánh mắt mập mờ ái muội, khuôn mặt nhỏ nhắn càng càng ngày
càng đỏ, len lén liếc nhìn Bạch Hằng, bắt gặp hắn vẻ mặt chuyên chú nhìn
mình, chợt đứng dậy, không quay đầu lại rời đi.

Bạch Hằng thấy người yêu mình rời đi, vội vàng đi theo.

Vương Thế Ngọc bình tĩnh nhìn bóng lưng hai người, trên tay cầm

sách, nhưng tâm tư không biết đã chạy đi đâu.

Bạch Hằng này vừa ý Lan nhi rồi, mấy ngày nay, nhân phẩm của tiểu

tử kia ông cũng nhìn ở trong mắt, mặc dù có chút mất hứng nữ nhi bị bắt
cóc, nhưng Lan nhi cũng lớn rồi, nên lập gia đình. Lúc đầu tâm tư của Lan
nhi đặt trên người Lương Sơn Bá, bây giờ nhìn lại, xem ra Lan nhi cũng
không phải không thích Bạch Hằng.

Cũng tốt, con cháu tự có phúc của con cháu! Nghĩ tới đây, trên mặt

Vương Thế Ngọc nở một nụ cười thản nhiên.

Khi Diệp Quân Lan và Mã Văn Tài về đến nhà, đã không còn sớm, bỏ

lỡ bữa tối của Mã phủ, không để ý đến Ngọc Vô Hạ khiêu khích, hai người
trở về Thính Hương Thủy Tạ.

Bóng đêm lờ mờ, chiếu đến hoa sen tàn trong ao, hơi có chút tiêu điều.

Diệp Quân Lan chợt nói, sen tàn nghe rốn tiếng mưa thu (*). Kỳ thật Diệp
Quân Lan cũng không biết tại sao lại thốt ra một câu như vậy, chẳng qua là
tiềm thức bật thốt lên.

(*) câu thơ của Lý Nghĩa Sơn. “Lưu đắc khô hà thính vũ thanh”, còn

lại mỗi sen tàn để nghe tiếng mưa. Nỗi buồn mùa thu hiu hắt vời vợi. Mọi
thứ đã trở nên xa xôi, đã rời xa, chẳng còn gì ở đây nữa, chỉ còn nhúm sen

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.