CHỚ HỎI CHỐN QUÂN VỀ - Trang 312

tàn như một niềm an ủi cuối cùng với chút hy vọng mong manh được nghe
tiếng mưa thu rơi trên lá sen khô.

Đáp lại những lời này, Mã Văn Tài cũng đối : Lưu hạ liễu giá ta hà

diệp (Chỉ để lại cho ta những lá sen này), khiến bây giờ nhìn lại làm cho
người ta có chút thương cảm.

Diệp Quân Lan và Mã Văn Tài dùng qua bữa tối đơn giản do Trụy Nhi

chuẩn bị, sau đó liền ngủ.

Nửa đêm tỉnh lại, Diệp Quân Lan nhìn Mã Văn Tài cho dù ngủ say

cũng không quên ôm chặt nàng trong ngực, có chút giật mình, lại có chút
ngọt ngào, giống như Tu Nhân đã nói, có lẽ con người lựa chọn khác nhau
tạo nên tương lai khác nhau, hoặc là bất hạnh, hoặc là hạnh phúc, đều là lựa
chọn của mình, sai hay dúng đều không liên quan đến người xung quanh.
Đã lâu như vậy, nàng cũng nên buông xuống, vì vậy, tạm biệt, chúng ta đã
từng là bằng hữu.

Diệp Quân Lan cười khẽ, nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ một lần

nữa.

Đêm yên tĩnh, phòng yên tĩnh, người yên tĩnh, tất cả quá khứ cũng sẽ

đi qua, thứ cần học chính là biết quý trọng tất cả đang có, bắt lấy hạnh phúc
trong lòng bàn tay.

……

“Nói như vậy, thế giới kia tất cả đều thay đổi rồi?!” Một đứa bé trắng

nõn đáng yêu, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ
ửng, hai má nõn nà thơm ngát như bánh bao, tiếng nói non nớt vang lên
trong đại điện, “Mạnh Bà, vì sao ngươi làm việc này, ngươi cho rằng Bổn
quan không dám phạt ngươi sao?” Cho dù ngươi là đồ đệ của vị thần tiên
bất lương nào đó trên trời, thì sao chứ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.