Diêm Minh tất nhiên nhìn ra nàng đang vô cùng tự trách, thật là, một
người hai người đều tùy hứng như vậy, nàng đã thế, Khanh Nhan cũng vậy,
cuối cùng còn không phải hắn đến thu thập cục diện rối rắm sao.
Được rồi, ai bảo hắn thiếu người kia một đại nhân tình, coi như trả
nhân tình cho nàng đi! Huống chi nàng và hắn coi như cũng là bằng hữu.
“Khanh Nhan, đi mời sư phụ ngươi đi!” Diêm Minh suy nghĩ một
chút, nói: “Ngươi đem chuyện này nói cho hắn biết, hắn sẽ có biện pháp.”
Tốt xấu gì cũng phải có một cu li, người nọ nổi danh cưng chiều hai đồ đệ
của mình.
Sư phụ? Sư phụ có biện pháp cứu tỷ tỷ sao? Mạnh Bà từ trong lời nói
của Diêm Minh lấy lại tinh thần, không chút nghĩ ngợi đi tìm sư phụ.
Diêm Minh nhìn bóng dáng Mạnh Bà vội vàng rời đi, nhớ tới nữ tử
một thân áo đó từng đứng trước mặt hắn kia, vẻ mặt bình tĩnh, nàng nói
nàng chán ghét thần tiên, nàng muốn làm người phàm, trong đôi mắt nàng
khi đó, chứa chan sự mệt mỏi vô tận và buông xuôi.
Năm đó, nếu không phải nàng nhất quyết muốn làm như vậy, thì người
kia sao có thể cam lòng để nàng biến thành phàm nhân, đời đời kiếp kiếp
luân hồi.
Diêm Minh thu hồi suy nghĩ, xoay người trở về phòng, thượng thần
Mặc Trần, ngài sẽ làm thế nào đây.