CHỚ HỎI CHỐN QUÂN VỀ - Trang 317

“Hóa ra, đã một ngàn năm.” Giọng nói nhẹ nhàng, giống như cảm

khái, nhàn nhạt thở dài, “Khanh Nhan, về nhà đi.” Khanh Nhan, hoa trong
cốc nở rồi lại rụng, suốt một ngàn năm, nên trở về nhà rồi.

“Sư phụ?” Tại sao đột nhiên lại nói lời này, Khanh Nhan kinh ngạc

nhìn về Mặc Trần, “Vậy. . . . . . Tỷ tỷ. . . . . .”

“Quân Lan có vận mệnh của mình, từ lúc vừa mới bắt đầu nàng đã tự

mình lựa chọn.” Mặc Trần chỉ nhìn xa xa ngoài cửa sổ, trong mắt đọng lại
từng chút ôn nhu, đứa bé kia cho tới bây giờ luôn biết mình muốn cái gì,
huống chi còn có người nọ ở đó.

Chỉ có đứa bé Khanh Nhan này làm cho người ta không yên lòng. Cho

nên, Khanh Nhan, chờ tất cả mọi chuyện kết thúc, về nhà đi.

….

“Trụy Nhi, mang những món ăn này lui xuống đi.” Diệp Quân Lan

nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, trong mắt hiện lên chút lo lắng, thoáng qua
rồi biến mất, thuận miệng phân phó Trụy Nhi mang món ăn xuống.

“Tiểu thư, món ăn này. . . . . .” Trụy Nhi liếc mắt nhìn vẻ mặt tiểu thư

nhà mình, muốn nói lại thôi, bưng món ăn, tâm không cam lòng không
nguyện đi xuống.

Thịt gà xào rau cần, mật điều cà rốt, cải củ trắng hầm mộc nhĩ, thịt

kho tàu cam thảo cá chép, súp hạt sen. . . . . . đồ ăn thật đúng là phong phú
a! Cũng không biết người kia cố ý hay là vô tình đây.

Diệp Quân Lan cảm thấy buồn cười, trong lòng lại có chút bi ai, may

mắn số người biết rõ nàng có y thuật không trên mười người, bằng không
nàng ta đã không đỏ mắt chờ mong đưa tới những món ăn này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.