CHỚ HỎI CHỐN QUÂN VỀ - Trang 329

đường.” Cho dù đáp ứng nàng, nhưng xin lỗi, lần này ta không thể tuân thủ
ước định rồi, Quân Lan.

“Dạ!” Mã Thống lập tức đi theo ra.

Ngọc Vô Hạ ra ngoài từ rất sớm, ả ngồi ở trong xe ngựa, đi qua phố xá

sầm uất.

Một ngày đó, trời u ám, vừa hừng sáng đã bắt đầu có tuyết rơi, đây là

trận tuyết đầu tiên từ khi mùa đông tới, so với năm trước có chút ít ỏi.

Thành Hàng Châu thường ngày đường phố náo nhiệt phồn hoa, giờ

phút này lại không có bóng người nào, thậm chí ngay cả người bán hàng
cũng không có bao nhiêu. Chiến tranh, ôn dịch, tử vong, những thứ này
khiến cho thành Hàng Châu trở nên tĩnh mịch, hơn nữa thời tiết như vậy
càng không thích hợp để ra khỏi cửa.

Xe ngựa bắt đầu đi, tâm Ngọc Vô Hạ cũng dần dần tĩnh mịch, ả thậm

chí có tâm tình rảnh rỗi vén rèm lên, nhìn ra bên ngoài. Góc đường có một
tên khất cái, thân thể lạnh run đang co rúc lại, mặc một chiếc áo bông cũ
nát không vừa người, mơ hồ có ba bốn sợi bông đang trào ra, chân đi đôi
giày há miệng, bàn chân bị rét đông lạnh đến đỏ tía.

Đột nhiên, Ngọc Vô Hạ cười, trong lòng có một loại vui sướng quái

dị, ả thấy mình mặc quần áo tinh xảo, nhẹ nhàng vỗ về da thịt trắng nõn
non mịn, vui thích, đắc ý, khinh miệt, ngạo mạn, nhiều loại tâm tình đan
xen hiện lên trong mắt ả, đúng rồi đúng rồi, cái thế giới này chính là như
vậy, không có ai đáng giá để đồng tình, cũng không có ai đồng tình với
ngươi, nếu muốn có tất cả thì phải tự nắm lấy trong tay.

Vinh hoa phú quý, thật là đồ tốt. Ngọc Vô Hạ cười, hạ màn xe xuống.

Tuyết dần dần lớn hơn, rơi vào trên người tên khất cái kia, trắng xoá

một mảnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.