CHỚ HỎI CHỐN QUÂN VỀ - Trang 330

Ngọc Vô Hạ tới nơi, liếc mắt liền thấy thân ảnh một cô gái, thấp

thoáng như ẩn như hiện bên cây dạ hợp dưới miếu nguyệt lão, lên tiếng
kêu: “Ánh Tú.”

“Nếu như ngươi tìm tỳ nữ của ngươi, vậy thì ta sẽ nói cho ngươi biết,

nàng không có ở đây.” Diệp Quân Lan chậm rãi xoay người lại, thẳng tắp
nhìn về phía Ngọc Vô Hạ, yếu ớt mỉm cười. Sau đó Trụy Nhi cũng chậm
rãi đi ra.

“Ngươi? Làm sao lại là ngươi? Ngươi đã phát hiện ra sao ?” Ngọc Vô

Hạ nhất thời hoảng loạn, ả cố gắng đứng thẳng người, khiến cho mình lộ ra
vẻ còn dũng khí, nhưng gióng nói hoảng sợ lúc này đã tiết lộ tâm tình bất
an của ả, “Ngươi phát hiện ra từ lúc nào?”

Diệp Quân Lan cười khẽ, nhàn nhạt nói: “Rất sớm đấy.” Nàng nghiêng

đầu, vẻ mặt u buồn, rất là vô tội tiếp tục nói: “Để cho ta thử nghĩ xem. . . . .
.” Sau đó chợt vỗ mạnh tay một cái, ngoái đầu lại nhìn Ngọc Vô Hạ, cười
sán lạn: “Đúng rồi, ta từ lúc mới bắt đầu đã phát hiện ra rồi.”

Sắc mặt Ngọc Vô Hạ đại biến, hung hăng nhìn Diệp Quân Lan đang

cợt nhả, hận không thể đem nàng lột da rút gân, băm thành thịt vụn, để hả
mối hận trong lòng.

Nhưng rất nhanh, Ngọc Vô Hạ nở nụ cười, ả đưa tay xoa vai mình vài

cái, giọng nói pha chút điên cuồng: “Diệp Quân Lan ơi Diệp Quân Lan,
ngươi vẫn còn quá ngây thơ rồi!” Vẻ châm chọc không nói ra lời.

“Sao chứ. . . . . .” Diệp Quân Lan kinh ngạc, sau đó đột nhiên mở to

mắt, rõ ràng, môt cây chủy thủ đang kề vào cổ nàng. Mà người cầm chủy
thủ không ai khác chính là Trụy Nhi.

“Thật xin lỗi, tiểu thư.” Trong mắt Trụy Nhi ẩn chứa sự áy náy, tay hơi

run rẩy, nhưng vẫn vững vàng cầm chặt chủy thủ kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.