Diệp Quân Lan ngưng mắt nhìn hắn, rốt cục khẽ động chút da thịt
cứng ngắc trên khuôn mặt, nặn ra một nụ cười, giọng nói khàn khàn khô
khốc: “Tu Nhân, ta đã trở về.”
Trong mắt Mã Văn Tài lập tức ánh lên vẻ mừng như điên, hắn xông
lên một tay ôm lấy nàng thật chặt, khuôn mặt chôn sâu ở cổ nàng, lẩm bẩm
nói: “Lan nhi.”
Diệp Quân Lan thật khó khăn ôm lại hắn, vỗ lưng của hắn an ủi, đột
nhiên phát hiện mái tóc đen của hắn đã xen lẫn vài sợi bạc.
Nàng đưa tay xoa lưng hắn, nức nở nói: “Chàng làm sao lại như vậy. .
. . . .” Làm sao lại thành thế này ?
Mã Văn Tài chỉ ôm nàng, cúi đầu gọi tên của nàng, cũng không trả lời.
Qua hồi lâu, Mã Văn Tài mới buông nàng ra, tỉ mỉ quan sát nàng, nở
nụ cười tươi, nói: “Không có gì đáng ngại.”
Diệp Quân Lan cảm thấy đau lòng, nhẹ nhàng hôn lên lọn tóc đang
cầm trong tay, nhưng ngay sau đó đem mặt của mình chôn sâu xuống. Hồi
lâu mới nói: “Tu Nhân, ta sẽ không rời đi nữa, cũng sẽ không để chàng
thương tâm khổ sở nữa. . . . . . chàng có thể tin ta không?”
Vừa dứt lời, một nụ hôn rơi xuống môi nàng.
Diệp Quân Lan sững sờ nhìn hắn, thấy Mã Văn Tài khẽ mỉm cười,
nói: “Ta tất nhiên tin nàng.”
Sau đó, hắn hôn lên môi của nàng.
Tấm màn lụa trong suốt rũ xuống, có thể thấy được rõ ràng hai bóng
người đang hôn nhau, sợi tóc giao hòa, mười ngón tay đan xen.
Bên ngoài, sắc xuân vừa tới, báo hiệu một năm mới tốt đẹp.