Cuối cùng dừng lại trên môi nàng, sau đó một hơi thở nhàn nhạt quen
thuộc, thật ấm áp.
Cuộc sống thư viện ngày ngày trôi qua, Diệp Quân Lan mắt thấy tình
cảm của Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá ngày một khá hơn, vô cùng bất
đắc dĩ.
Giống như Tu Nhân nói, tình cảm là chuyện của hai người, không liên
quan đến người bên cạnh, cho dù nàng và Tiểu Cửu có quan hệ tốt hơn nữa,
thì cũng không có quyền can thiệp vào chuyện tình cảm của Tiểu Cửu và
Lương Sơn Bá.
Lương Sơn Bá ở trong mắt nàng không tốt, nhưng chỉ cần Tiểu Cửu
cho rằng hắn tốt là đủ rồi. Điều nàng có thể làm chỉ là trong lúc Tiểu Cửu
gặp nạn giúp bọn họ một chút, sau đó. . . . .
Diệp Quân Lan thoải mái cười một tiếng, thật sự chỉ có thể chúc phúc
thôi!
Nhìn nụ cười của Diệp Quân Lan giống như đã nhẹ nhàng buông
xuống cái gì, môi Mã Văn Tài cũng cong lên thành một đường cong xinh
đẹp, cười đến ý tứ hàm xúc.
Mấy ngày sau, sơn trường tuyên bố tài nữ số một Tạ Đạo Uẩn được
mời tới Thư viện Ni Sơn dạy học.
“Quân Lan, Quân Lan, Tạ Đạo Uẩn sắp tới rồi!” Sáng sớm Chúc Anh
Đài đã líu ríu nói không ngừng bên tai Diệp Quân Lan.
“Ta biết.” Diệp Quân Lan ngửa mặt lên trời thở dài, hai tay hợp thành
hình chữ thập, vô cùng đau đớn nhìn Chúc Anh Đài, “Xin nhờ, Tiểu Cửu,
ngươi đã nói không dưới mười lần rồi. Coi như ta van ngươi, đừng nói nữa
có được không?”