CHỚ HỎI CHỐN QUÂN VỀ - Trang 70

Thấy vậy trong lòng Diệp Quân Lan đau đớn, không biết nói gì cho

phải, chỉ ngơ ngẩn cả người.

Mã Văn Tài trở lại nhìn thấy Diệp Quân Lan như thế, liền luống

cuống, xông tới ôm nàng, cằm cọ cọ tóc nàng, ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy?”

Diệp Quân Lan ngửi mùi vị quen thuộc, dựa vào thân thể ấm áp,

không nói một lời, nước mắt thoáng cái chảy xuống.

Thân thể Mã Văn Tài run lên, càng thêm dùng sức ôm nàng, an ủi:

“Ngoan, đừng khóc, có ta ở đây.”

Diệp Quân Lan dựa vào hắn, lầm bầm nói về chuyện Chúc Anh Đài,

hơi kích động, nàng chợt đẩy Mã Văn Tài ra, nhìn ánh mắt của hắn, tràn
đầy hối hận: “Đều là lỗi của ta, nếu ta sớm nói cho Tiểu Cửu biết có người
muốn hại cậu ấy, thì cậu ấy sẽ không xảy ra chuyện. Đều tại ta, tự cho là
đúng. Ta vốn tưỏng là Tiểu Cửu được bảo hộ quá tốt, nên chịu thiệt một
chút mới có thể trưởng thành, lại không nghĩ tới………….. Đều do ta
không tốt, đều là lỗi của ta…………”

Nàng ôm chặt lấy mình, lầm bầm, nước mắt từ từ chảy xuống, một

giọt một giọt như đập vào trong lòng Mã Văn Tài.

Mã Văn Tài đi tới, một lần nữa ôm Diệp Quân Lan, không nói một lời,

chỉ lấy tay vỗ lưng an ủi nàng.

Đợi đến khi Diệp Quân Lan khóc mệt, ngủ thiếp đi, hắn mới cẩn thận

ôm nàng lên giường, lấy tay vuốt lên mi tâm nhíu chặt của nàng, cúi đầu,
nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, lẳng lặng ngồi bên giường không nói một câu.

Chúc Anh Đài, là vậy sao? Hắn cũng vừa nghe nói nàng ta bị thương,

lại không ngờ Quân Lan sẽ vì chuyện này mà hối hận như thế. Ánh mắt Mã
Văn Tài lạnh lẽo, hừ, hắn nghĩ không sai, Chúc Anh Đài quả nhiên là thứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.