Diệp Quân Lan cười lạnh, giống như tự giễu, nàng sao có thể không
để ý, người kia dù sao cũng là bằng hữu mà nàng chơi từ nhỏ! Nàng sao có
thể không thèm để ý đây!
Tiểu Cửu trong trí nhớ luôn là người ngay thẳng, đơn thuần thiện
lương như vậy, chính tính cách đáng quý này khiến mình xem nàng ấy là
bạn tốt. Nhưng mà. . . . . .
Ánh mắt Diệp Quân Lan ảm đạm, cũng vì tính cách này của nàng đã
khiến tình cảm của hai người đi tới điểm cuối cùng.
Tính cách ngay thẳng khiến Tiểu Cửu luôn đem những gì mình nghĩ
trong lòng nói ra, bất kể lời này có bao nhiêu tổn thương người, bất kể đúng
hay sai. Tính cách đơn thuần khiến Tiểu Cửu dễ dàng tin tưởng những gì
mình chúng kiến, lại thiếu tỉnh táo để cẩn thận phân tích, tin lầm kẻ xấu.
Thiện lương sao? Nàng hừ lạnh, thiện lương không nguyên tắc là dễ
tổn thương người khác nhất, cứu một người xấu và giết một trăm người tốt
thì có gì khác nhau chứ.
Thì ra, khi góc độ nhìn vấn đề khác nhau thì chuyện hay vật nhìn thấy
cũng sẽ khác nhau.
Bây giờ Diệp Quân Lan mới hiểu được, Tiểu Cửu, ngươi không sai,
ngươi chỉ là quá đơn thuần thiện lương, chỉ như thế mà thôi.
Nhưng thật xin lỗi, nàng không thể cùng nàng ấy đi tiếp, cho phép
nàng bước ra khỏi cuộc sống của nàng ấy.
Nghĩ thông suốt những điều này, tâm tình Diệp Quân Lan đã khá hơn
rất nhiều, xem giờ vẫn còn sớm, vẫn nên ngủ tiếp a! Nàng đóng cửa sổ, trở
về giường, nằm xuống, nhắm mắt lại.