Nghe tiếng cười như tiếng ma nữ bên tai, Thẩm Quân Tắc tức giận dập
máy. Hít vào rồi lại thở ra để điều chỉnh tâm trạng, Thẩm Quân Tắc sa sầm
mặt xuống, nhắn tin cho em trai:
“A Kiệt, bắt đầu từ bây giờ, cho dù Tiêu Tinh có hành động gì bất ngờ
chú cũng phải nhẫn nhịn. Cô ta muốn từ chối kết hôn, chú hãy nghĩ cách
níu kéo cô ta”.
“Hả? không phải là phản đối hôn sự sao? Lúc nãy cô ta hỏi em chuyện
kết hôn, suýt chút nữa thì em từ chối rồi!”.
“Anh thay đổi ý định rồi”.
“Hả? Anh muốn kết hôn với cô ta? Thế thì Tiêu Tinh sẽ là chị dâu
tương lai của em. Em đắc tội với cô ta như thế, hai người kết hôn rồi thì em
coi như xong!”.
“Yên tâm, nếu có hy sinh thì cũng là anh hy sinh trước, không đến
lượt chú đâu”.
“Thế cũng phải, hi hi, em thay anh cầm cự vài hôm. Bà chị dâu tương
lai này đang dùng mọi cách để dọa em. Em nói cho anh biết, trên đầu em
như được lắp dòng điện, chốc chốc lại giật một cái, cảm giác mất hết cả
hồn”.
“… Vất vả rồi”.
Thẩm Quân Tắc cất điện thoại đi, nhếch mép gượng cười. Tuy kết hôn
với Tiêu Tinh rất khủng khiếp nhưng thường xuyên đối phó với những
người phụ nữ phải xem mặt thì càng khủng khiếp hơn. Huống hồ cục diện
như bây giờ, đối phó với một mình Tiêu Tinh rõ ràng là dễ dàng hơn rất
nhiều so với đối phó với bố, mẹ, ông nội và nhạc phụ nhạc mẫu tương lai.
Chết trong tay một người phụ nữ còn hơn là chết dưới tay của vô số người.
Trước khi núi tuyết và từng ngọn núi trên đỉnh đầu đè chết anh, kéo Tiêu