đều bị đối phương biết rất rõ. “Thẩm Quân Tắc, rốt cuộc anh muốn nói
gì?”.
Thẩm Quân Tắc có chút bực tức. “Hôn sự của chúng ta đã bị truyền ra
ngoài, không phải là chuyện một lời giải thích đơn giản có thể ứng phó
được. Bây giờ có hai sự lựa chọn. Thứ nhất, chúng ta cùng đối đầu với gia
đình, phản đối chuyện này, cho dù bên ngoài có làm ầm lên đến long trời lở
đất như thế nào”.
“Thứ hai tạm thời thỏa hiệp, giả vờ kết hôn để bố mẹ hai bên an lòng.
Tôi đảm bảo sau khi kết hôn cô có thể tiếp tục làm những việc mình thích.
Tôi tuyệt đối sẽ không can thiệp vào cuộc sống của cô”.
“Còn có điều kiện nào nữa cô có thể nói ra, tôi sẽ cố gắng đáp ứng”.
Nhìn những điều kiện đàm phán mà anh ta liệt kê, Tiêu Tinh im lặng
một lúc, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, gõ một đoạn rất dài. “Anh
tưởng kết hôn là trò chơi? Anh tưởng tôi là diễn viên, chỉ cần anh trả lương
thì sẽ ngoan ngoãn diễn kịch với anh? Nói cho anh biết Thẩm Quân Tắc,
Tiêu Tinh tôi không phải là người dễ ức hiếp như thế đâu? Anh đừng có lôi
cái kiểu đàm phán ấy ra để dọa tôi, tôi không thèm! Còn nữa, đừng tưởng
rằng anh vờ ra vẻ nghiêm túc là có thể thay đổi được bản chất lưu manh của
mình!”.
“…”.
Bên kia đánh một dãy dấu ba chấm, tỏ ý không còn gì để nói. Tiêu
Tinh gõ thêm một câu:
“Nếu còn nói những lời nhảm nhí ấy thì tôi sẽ cho anh vào danh sách
đen, anh có tin không?”.
Quả nhiên đối phương im lặng. Tiêu Tinh tiện tay lấy bình nước uống
trên bàn, mở nắp, từ từ uống để bớt giận, chờ mãi mà không thấy đối