CHỜ MỘT NGÀY NẮNG - Trang 267

Thẩm Quân Tắc hấm hứ một tiếng, “Được rồi, cô muốn nấu gì?”.

“À, nấu ít mỳ, tôi thấy trong tủ lạnh có. Mẹ anh cũng chu đáo thật đấy,

đồ ăn đều mua hết cả”. Tiêu Tinh vừa nói vừa xắn tay áo nấu ăn.

Thẩm Quân Tắc đứng bên cạnh, thấy cô rất nhanh nhẹn, đun nước xào

rau rất có trình tự. Anh không kìm được ngạc nhiên hỏi: “Cô biết nấu ăn?”.

Tiêu Tinh cầm muôi khuấy khuấy trong nồi, không ngoảnh đầu lại nói,

“Hồi học tiểu học tôi đã biết nấu cơm rồi. Anh tôi cũng thế. Tài nghệ nấu
nướng của chúng tôi là do ông nội truyền lại”.

Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc. Bây giờ những cô gái biết nấu ăn

không nhiều… không ngờ Tiêu Tinh lại biết nấu ăn. Đúng là không thể
nhận ra được. Anh còn tưởng cô là người mua một thùng mỳ ăn liền có thể
sống được cả tháng.

“Cô… sống cùng ông nội sao?”. Thẩm Quân Tắc lại tò mò hỏi. Hôm

qua, trên đường đón Tiêu Phàm về, nghe anh ta kể rất nhiều chuyện hồi nhỏ
của họ. Hồi nhỏ Tiêu Tinh là cô bé rất ngoan, không ngờ càng lớn càng
“biến thái”.

“Đúng vậy”, Tiêu Tinh mỉm cười, ngừng một lát rồi nói, “Anh ra

ngoài chờ đi, dù sao thì anh cũng không giúp được gì. Đừng ở đây vướng
tay vướng chân nữa”.

“…”. Thẩm Quân Tắc cau mày, quay người bước ra khỏi bếp.

Cảm giác bị ruồng bỏ thật khó chịu. Có điều, thấy cô nghiêm túc đứng

đó nấu nướng, Thẩm Quân Tắc lại nghĩ, thực ra Tiêu Tinh không phải là
người không biết gì, ít ra thì còn biết nấu cơm, hai người không phải đáng
thương đến mức gọi đồ ăn trong đêm tân hôn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.