CHỜ MỘT NGÀY NẮNG - Trang 268

Tiêu Tinh nhanh chóng nấu xong mỳ. Cô bê cả nồi ra ngoài. Vừa mở

nắp đã ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn. Màu đỏ của cà chua cùng với màu
xanh của rau làm cho màu sắc của nồi mỳ trở nên rất phong phú.

Liệu có ngon không?

Thẩm Quân Tắc rất nghi ngờ, đến tận khi Tiêu Tinh đặt bát mỳ trước

mặt anh, anh mới do dự cầm đũa nếm thử mấy miếng. Vẻ mặt ấy cứ như
đang nếm thuốc độc vậy.

“Mùi vị thế nào?”. Tiêu Tinh cười tít mắt hỏi.

“… Cũng được”. Thẩm Quân Tắc tỏ ra gượng gạo. Nói đúng hơn, mỳ

mà Tiêu Tinh nấu không phải “cũng được” mà là quá ngon. Vốn dĩ nhìn
thấy nhiều cà chua như vậy anh còn tưởng mỳ rất ngọt, không ngờ nhờ
khéo léo nêm gia vị nên không ngấy một chút nào, ngược lại rất ngon.

Thẩm Quân Tắc ăn mỳ mà tâm trạng có chút phức tạp. Mấy năm nay,

vì công việc mà anh phải bôn ba khắp nơi, thường xuyên phải tiếp khách
bên ngoài, rất ít khi ăn cơm ở nhà, đừng nói là món mỳ đơn giản, thanh
đạm này. Nhưng khoảnh khắc này, đột nhiên anh thấy nếu sau này Tiêu
Tinh đồng ý nấu ăn cho anh thì ngày nào anh cũng về nhà ăn một bữa mỳ
của cô. Thịt cá ăn quá nhiều, quả thực dạ dày cũng không chịu được.

Nghĩ đến đây, Thẩm Quân Tắc không kìm được ngẩng đầu nhìn Tiêu

Tinh. Chỉ thấy trong thời gian ngắn như vậy mà cô đã nhanh chóng giải
quyết xong một bát mỳ, bắt đầu ăn bát thứ hai.

Chắc là cô đói bụng lắm…

Nhìn cô cúi đầu ăn ngon lành, Thẩm Quân Tắc không kìm được mỉm

cười, ánh mắt ẩn chứa vẻ dịu dàng khó có thể che giấu, ngay cả ánh đèn
trong phòng ăn cũng trở nên dịu dàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.