CHỜ MỘT NGÀY NẮNG - Trang 361

nhẫn ấy rất đắt rất đắt, là quà cưới ông nội anh đặc biệt mua cho chúng ta,
hình như còn là hàng độc gì đó, phải đặt riêng…”.

Tiêu Tinh cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên hai mắt lóe sáng, “Hay là thế

này đi, ngày mai em đến Đế Hoa tìm xem sao, ở đó có hai tầng chuyên bán
nhẫn, quy mô rất lớn, chắc chắn có thể tìm thấy mẫu tương tự. Em mua một
chiếc chẳng phải là được sao”.

Thấy Thẩm Quân Tắc im lặng nhìn mình, Tiêu Tinh lại mỉm cười bổ

sung: “Dù sao thì cũng đã mất rồi, cũng chẳng có cách nào, cứ coi như là
của đi thay người đi. Chúng ta nên nhìn về phía trước, chuyện đã qua rồi
mà, nhớ lại càng buồn hơn”.

Thẩm Quân Tắc vẫn im lặng không nói gì.

Tiêu Tinh nói tiếp: “Anh nghĩ mà xem, nếu không mất chiếc nhẫn ấy,

em cũng sẽ không vì tìm chiếc nhẫn mà không cẩn thận làm rơi điện thoại
xuống đất. Nếu không phải điện thoại rơi xuống đất bị hỏng thì lần trước
gặp tên cầm thú kia, em cũng không thể nhanh trí đưa cho hắn chiếc điện
thoại hỏng, dùng chiếc điện thoại tốt gọi điện cầu cứu anh. Không biết
chừng bây giờ em đã biến thành cái xác rồi. Một chiếc nhẫn đổi lấy một
tính mạng, xứng đáng biết nhường nào”.

Cô đúng là biết tự thôi miên mình, như thế mà cũng liên hệ với nhau

được?

Thẩm Quân Tắc nheo mắt, lạnh lùng nói: “Nói như vậy em làm mất

nhẫn là rất đúng, đúng không?”.

Tiêu Tinh ngẩng đầu, nhìn anh với ánh mắt chân thành, gật đầu như gà

con mổ thóc.

Thẩm Quân Tắc bị ánh mắt “chân thành” như chú chó con nhìn chủ

nhân làm cho mềm lòng, cơn giận ban đầu hoàn toàn tan biến. Đối với cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.