Thẩm Quân Tắc thấp giọng nói, ngăn không để Tiêu Tinh gắp cua vào
bát mình. Nhìn bát tôm đầy, Thẩm Quân Tắc sững người. Từ khi anh có ký
ức đến nay, chưa có người phụ nữ nào gắp thức ăn cho anh, ngay cả mẹ anh
cũng chưa bao giờ ân cần với anh như vậy. Hồi còn rất nhỏ, hoa quả cũng
do anh gọt vỏ, hải sản cũng do anh tự làm, ăn cá không cẩn thận sẽ bị hóc
xương, bóc tôm cũng làm cho tay dính đầy dầu mỡ, vì thế anh ghét nhất là
ăn tôm cá. Nhưng lúc này, nhìn Tiêu Tinh ân cần gắp cho mình một bát tôm
đầy, động tác lại rất linh hoạt, nụ cười thì nhiệt tình chân thành, Thẩm Quân
Tắc thật sự không biết phải làm thế nào, đúng là dở khóc dở cười. Thêm
vào đó anh lại còn là kẻ đứng đằng sau đạo diễn màn kịch lừa đảo này. Khụ
khụ, bát tôm này… khiến người ta khó mà nuốt được. Ăn trưa xong, Thẩm
Quân Tắc tiện đường đưa Tiêu Tinh về khách sạn, đang định lái xe cùng em
trai và Tạ Ý đi về thì Tạ Ý mỉm cười nói:
“Hai người về trước đi, lâu lắm tôi không gặp Tiêu Tinh nên muốn ở
lại ôn chuyện cũ”.
Hắn và Tiêu Tinh vẫn chưa ôn xong chuyện cũ? Lẽ nào mỗi lần bạn bè
ôn lại chuyện cũ đều kể từ mẫu giáo đến bây giờ? Lúc nãy đứng trên
đường, hai người đã nói đến giai đoạn đại học rồi… Đúng rồi, có lẽ họ còn
muốn nghiên cứu về nửa cuộc đời còn lại. Thẩm Quân Tắc khởi động xe,
thấy hai người đứng ngoài đang trò chuyện vui vẻ, trong lòng không kìm
được cười khẩy. Chả trách ngay từ lần đầu gặp mặt đã thấy Tạ Ý có chút
chướng mắt, một người đàn ông mà nói lắm nói nhiều, nói chuyện có thể
nói cả buổi chiều, sắp biến thành phụ nữ tuổi mãn kinh rồi. Thực ra Tạ Ý ở
lại không phải là để ôn lại chuyện cũ, xe của Thẩm Quân Tắc vừa đi, anh ta
nhanh chóng bộc lộ bản tính, không cười nữa mà chuyển sang dáng vẻ đau
đớn khôn cùng, nói với Tiêu Tinh bằng giọng điệu vừa dịu dàng vừa khó
xử:
“Tiêu Tinh à, anh không ngờ em lại đến New York thật”.