CHỜ MỘT NGÀY NẮNG - Trang 93

cái trán nhẵn bóng. Nhìn từ xa, cái vẻ ngây thơ trong sáng ấy… khiến
người ta “choáng ngợp”.

Nhưng không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ thục nữ ấy của cô,

Thẩm Quân Tắc luôn có cảm giác ảo mộng tiêu tan như “sét đánh ngang
đầu”.

Ấn tượng đầu tiên của một người với người khác rất quan trọng. Hình

ảnh đáng sợ của Tiêu Tinh đã bám rễ trong lòng anh bắt đầu từ cái hôm anh
nhìn thấy cô lớn tiếng chửi rủa mình. Cho dù bây giờ cô có hiền dịu đến
đâu đi chăng nữa thì Thẩm Quân Tắc vẫn không thể chấp nhận được sự
chênh lệch về tâm lý này.

Huống hồ tính cách của cô, quả thực là… rất trừu tượng.

Quả nhiên, Tiêu Tinh trừu tượng vừa nhìn thấy Thẩm Quân Tắc là

cười tít mắt chạy lại. Tốc độ ấy có thể sánh ngang với thỏ. Bật nhảy đến
trước mặt Thẩm Quân Tắc, cô phanh kít một cái, vui vẻ nói: “Thật vui vì
anh đã đến, tôi cứ sợ anh cho tôi leo cây!”.

“… Sao có thể thế được”. Thẩm Quân Tắc hơi sầm mặt xuống.

Tiêu Tinh vội vàng nói: “Đùa thôi! Sao anh có thể cho tôi leo cây

được. Chúng ta mau đi thôi, đến quán cà phê, tôi đã đặt chỗ rồi”.

“… Ừ”.

Thẩm Quân Tắc nhăn mặt, bước lại mở cửa xe cho cô, Tiêu Tinh vội

vàng chui vào trong xe, nhanh chóng thắt dây an toàn. Thẩm Quân Tắc đi
sang bên kia, đang định mở cửa lên xe thì nghe thấy cách đó không xa đột
nhiên vang lên mấy tiếng chụp ảnh tách tách, lại còn lẫn với tiếng thì thào
bàn tán:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.