“…”. Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống quay đầu nhìn về phía trước,
cố tình thờ ơ với vẻ mặt buồn rầu của Tiêu Tinh, khẽ giải thích, “Lúc lái xe
tôi không thích nói chuyện với người khác. Có chuyện gì khi nào xuống xe
rồi nói”.
“Ồ!”. Sắc mặt của Tiêu Tinh nhanh chóng trở lại bình thường, cô mỉm
cười gật đầu, “Tôi hiểu rồi, anh chuyên tâm lái xe đi, tôi không làm phiền
anh nữa, an toàn là quan trọng nhất. Lái xe mà phân tâm thì sẽ hại mình hại
người”.
Nói xong cô ngậm miệng không nói gì nữa, tiện tay lấy cuốn tạp chí
đọc say sưa.
…Dễ bị lừa vậy sao? Thẩm Quân Tắc nhìn dáng vẻ say sưa đọc tạp
chí của cô qua gương chiếu hậu, chốc chốc lại thấy cô che miệng cười khúc
khích khi đọc những câu chuyện thú vị trên tạp chí, càng nhìn càng thấy cô
rất ngốc… rất ấu trĩ… rất vô vị… rất trừu tượng…
Thấy cô cứ ngồi đó tự mua vui cho mình, Thẩm Quân Tắc nắm chặt
vô lăng, ngay cả mạch máu cũng hằn lên.
Tâm trạng của anh đúng là phức tạp đến khó có thể hình dung được,
lúc nào cũng nghĩ mình sắp bị cô giày vò đến phát điên. Từ khi gặp cô nàng
khác người này đến nay, lúc thì bực tức, lúc thì phiền muộn, lúc thì ăn năn,
lúc thì hối hận, phần lớn thời gian dở khóc dở cười, phần ít thời gian muốn
khóc mà không có nước mắt.
Nếu không giải quyết cô nàng phiền phức này thì có lẽ mấy hôm nữa
anh sẽ phải vào bệnh viện tâm thần mất.
…
Nửa tiếng sau, cuối cùng hai người cũng đến quán cà phê đã đặt trước.