CHÓ SÓI CẮN CHÓ NHÀ - Trang 97

tận tâm.”

“Lần đầu tiên anh nói đúng.”
“Vậy thì chúng ta phải uống vì điều đó.” Alex rót đầy ly của họ. “Anh có

biết rượu bảo vệ anh khỏi phóng xạ không? Nó đào thải phân tử oxy bị ion
hóa. Tất nhiên, thiếu oxy thậm chí còn tệ hơn, nhưng bất cứ người Ukraine
nào cũng biết rượu có ích cho anh. Vang đỏ là tốt nhất, rồi đến rượu mạnh,
vodka, vân vân.”

“Nhưng anh là người Nga.”
Alex đặt ngón tay lên môi. “Suỵt. Tôi tạm thời bị coi là một kẻ điên. Hơn

nữa, người Nga cũng uống vodka để đề phòng. Câu hỏi thực sự là, có phải
anh cũng điên không? Tôi và bạn bè phục vụ cho khoa học. Ở đây có nhiều
thứ thú vị để tìm hiểu về tác động của phóng xạ với tự nhiên, nhưng tôi
không nghĩ cái chết của vài doanh nhân Matxcova lại đáng để dành một
phút tại đây, chứ đừng nói là một tháng.”

Trong những ngày lùng sục các căn hộ ở Pripyat hay nông trại ẩn sâu

trong rừng, Arkady đã tự hỏi bản thân như vậy rất nhiều lần. Anh vẫn chưa
tìm ra câu trả lời. Mà lại có thêm nhiều câu hỏi nữa.

“Của ai?” Arkady hỏi.
“Ý anh là gì?”
“Cái chết của ai thì xứng đáng? Chỉ người tốt thôi à? Hay các Thánh?

Làm sao chúng ta có thể quyết định vụ án mạng của người nào xứng đáng
để điều tra? Làm sao chúng ta quyết định kẻ giết người nào cần thả cho
đi?”

“Anh định bắt giữ tất cả bọn giết người sao?”
“Không. Thực tế là rất khó.”
Alex nhìn Arkady với đôi mắt buồn rầu. “Chà, anh hoàn toàn mất trí rồi.

Tôi lấy làm sợ đấy. Tôi không nông nổi mà nói thế đâu.”

“Alex, anh có định nhảy với em hay không?” Eva Kazka kéo tay anh ta.

“Vì những kỷ niệm xưa.”

Arkady ghen tị với họ. Đó là đức tính cần thiết trong hoàn cảnh này. Nói

chung, binh lính không thể có sức khỏe tốt khi đóng quân ở Chernobyl. Đất
nước Ukraine thậm chí còn nghèo hơn cả Nga và ‘trợ cấp độc hại’ chẳng là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.