thuật não tại trường y. Bác sỹ Q không thể cứu mạng người khác bằng những cú
đấm đá, nhưng Kalimán hẳn phải rất tự hào.
Tất cả những điều này đặt ra một số câu hỏi thực sự quan trọng: Làm thế
quái nào một nông dân nhập cư trái phép từ một vùng đất vô danh thiếu thốn lại
có thể trở thành bác sĩ phẫu thuật não hàng đầu thế giới? Làm thế nào mà ông có
thể bám trụ bằng những nỗ lực chăm chỉ, chịu đựng sự phân biệt đối xử và những
lần thất bại — và thậm chí còn không thể nói được ngôn ngữ bản địa? Làm thế
nào Bác sỹ Q làm được điều đó trong khi hầu hết chúng ta không thể chịu nổi
một chế độ ăn kiêng quá 4 ngày, cũng không thể đến phòng tập gym đều đặn
hơn?
Quan niệm xã hội khiến chúng ta nghĩ rằng lòng quyết tâm — cố bám trụ
với thứ gì đó, làm việc chăm chỉ, và không bỏ cuộc — chính là bí mật của thành
công. Thường thì điều đó đúng. Lòng quyết tâm chính là một trong những lý do
mấu chốt giải thích tại sao những người có cùng mức độ tài năng và thông minh
lại đạt được các cấp độ thành tựu khác nhau. Còn nhớ vụ điểm trung bình 2,9 của
mấy triệu phú ở chương đầu không? Điều thú vị chính là, dù không có thành tích
học tập ấn tượng, khi được phỏng vấn, một tỷ lệ lớn triệu phú đáp rằng những
giáo viên thời trung học đã khen họ là những người "đáng tin cậy nhất." Họ có
lòng quyết tâm.
Nhưng còn những người dị thường mà chúng ta thường gọi là "nghệ sĩ" thì
sao? Howard Gardner đã tiến hành nghiên cứu những nghệ sĩ thành công nhất
trong quyển sách Creating Minds của mình và nhận ra:
Những cá nhân sáng tạo đóng khung trải nghiệm của riêng mình. Những
người như thể cực kỳ tham vọng, và họ không phải lúc nào cũng thành công, dù
xét trên phương diện nào đi nữa. Nhưng khi thất bại, họ không hề phí phạm nhiều
thời gian than thở, đổ lỗi, hay ở mức độ cao nhất là bỏ cuộc. Thay vì vậy, họ luôn
xem thất bại như bài học kinh nghiệm, và cố học hỏi từ bài học đó trong những
nỗ lực về sau.