CHO TÔI XIN MỘT VÉ ĐI TUỔI THƠ - Trang 16

nào cũng khoái. Trong bọn, con Tí sún là đứa hiền lành và chậm chạp nhất
nhưng qua đến ngày thứ 3, nó cũng kịp thích ứng với hoàn cảnh bằng cách
chỉnh thẳng Hải cò ra trận khi tới lượt nó làm mẹ.

2 lần 4 là mấy?

- Dạ, là 8.

Con Tí sún không quát tháo om sòm như tôi và Hải cò, nhưng mặt nó trông
thật thiểu não:

- Sao lại là 8 hả con? Thật uổng công mẹ cho con ăn học!

Hải cò chớp mắt:

- Chứ là mấy?

- Là mấy cũng được nhưng không phải là 8.

- Mẹ ơi, theo bản cửu chương thì 2 lần 4 là 8.

- Mày là con vẹt hả? Bản cửu chương bảo gì mày nghe nấy là sao? Thế mày
không có cái đầu à?

Hải cò sờ tay lên đầu, hối hận:

- Con đúng là một đứa không có đầu óc. Lần sau con sẽ không nghe theo bất
cứ ai nữa, dù đó là bản cửu chương hay thầy cô giáo. Con hứa với mẹ con sẽ
tự suy cái đầu của con.

Câu nói của Hải cò được coi như tuyên bố chung của cả bọn, kết thúc một
thời kỳ tăm tối chỉ biết sống dựa vào sự bảo ban của người khác. Ôi, cuộc
sống kể từ lúc đó mới thật đáng sống làm sao!

Nhưng như người ta thường nói “niềm vui ngắn chẳng tày gang”: vào cái
ngày Hải cò mang bộ mặt ủ ê đến gặp tôi, chúng tôi chợt nhận ra cuộc sống
vẫn xám xịt như thể xưa nay một năm vẫncó tới bốn mùa đông.

- Mày sao thế? Mới bị ăn đòn à? – Tôi tò mò hỏi.

- Ừ. Vì cái tội dám bảo chỉ có đứa đần độn mới giữ gìn tập vở sạch sẽ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.