CHO TÔI XIN MỘT VÉ ĐI TUỔI THƠ - Trang 77

Chúng lang thang khắp các ngả đường, lê la và sục sạo trong chợ, thỉnh
thoảng tạt vào nhà chúng tôi.

Tôi giữ lại một con, lấy cơm nguội cho nó ăn và nói với Hải cò và con Tí
sún:

- Tụi mình sẽ mở một trang trại nuôi chó.

- Để làm gì? – Con Tí sún ngơ ngác.

- Tụi mình sẽ huấn luyện chúng thành những con chó thông minh, biết nghe
lời.

- Để làm gì? – Tới phiên thằng Hải cò thắc mắc, nó hỏi y hệt con Tí sún.

- Sao lại để làm gì. Sau đó tụi mình sẽ đem bán. Được cả khối tiền!

Kiếm được tiền mà không phải ngửa tay xin ba mẹ là ước muốn của mọi đứa
trẻ trên đời.( Người lớn không vậy. Có nhiều người lớn thích xin xỏ. Người
lớn làm ra tiền và có thừa tiền để mua một chiếc vé xem kịch, xem ca nhạc,
vé vào cổng một khu vui chơi nhưng người lớn lại thích kỳ kèo xin cho thêm
một tấm vé mời dù rất nhiều trường hợp họ nhận được tấm vé mời kèm theo
cái nhăn mặt khó chịu của người cho. Điều đó thật khó hiểu dù cho nó thật
dễ hiểu!)

Kể từ hôm đó, chúng tôi thi nhau giữ lại bất cứ con chó hoang nào lạc vào
nhà hoặc đi ngang qua trước cửa.

Trang trại nuôi chó đặt bản doanh tại nhà con Tí sún vì nhà nó rộng và ba nó
hầu như đi vắng suốt ngày.

Tôi và thằng Hải cò có nhiệm vụ huấn luyện và cung cấp thực phẩm cho lũ
chó.

Về công tác huấn luyện chó thì đứa nào cũng giành được là huấn luyện viên.
Chúng tôi suýt ẩu đả nhau vì chiếc ghế vinh quang này nếu con Tí sún không
can ngăn và đưa ra một đề nghị hết sức thông minh là tôi và Hải cò thay
nhau mỗi đứa giữ chức huấn luyện viên một ngày.

Thằng Hải cò ngồi nhỏm trên gót chân, tay giữ chặt con chó có cái tên hết
sức quý tộc là Hoàng tử bé. Nó liếc tôi và con Tí sún:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.