CHO TÔI XIN MỘT VÉ ĐI TUỔI THƠ - Trang 76

Chương 11 TRANG TRẠI CHÓ
HOANG

Như vậy, cuối cùng cuốn sách này đã được viết ra. Nó đã được bắt đầu vào
một ngày tám tuổi tôi thấy cuộc sống sao mà tẻ nhạt và kết thúc vào một
ngày tám tuổi khác tôi khám phá ra cuộc sống không còn tẻ nhạt nữa, nhưng
sao mà buồn quá.

Tâm hồn con người từ khi sinh ra giống như mặt hồ phẳng lặng cho đến khi
nỗi buồn đầu tiên được cuộc đời ném xuống.

Từ ngày con Tủn ra đi, đối với tôi cuộc sống đã bắt đầu có mùi vị, dù đó là
thứ mùi vị không dễ chịu nhưng nhờ nó mà tôi không cảm thấy nhạt miệng
khi thử nếm cuộc sống.

Như bạn biết đấy, tôi đã làm mọi cách để không phải nghe thứ âm thanh đều
đều, đơn điệu và mòn mỏi của bánh xe thời gian lăn qua đời tôi.

Tôi cùng Hải cò, con Tủn và con Tí sún nghĩ ra hết trò này đến trò khác để
thu xếp cuộc sống theo ý mình, trong đó lắm trò ngu ngốc nhưng cũng không
ít trò thong thái.

Khi còn lại ba đứa ở thị trấn buồn tẻ tuổi thơ tôi, chúng tôi lại tiếp tục bày ra
hàng mớ những trò quái chiêu khác, như nhúng đầu vào lu nước xem đứa
nào nín thở lâu hơn đứa nào và một lần tôi suýt chết khi con Tí sún đè cả hai
tay lên cổ tôi để mong tôi thắng bằng được thằng Hải cò.

Chúng tôi chạy như điên trong đêm để khi ngước mắt lên sung sướng thấy
mặt trăng đang đuổi thưo mình.

Chạy chán, chúng tôi đem chiếc thau đặt ngoài sân, đổ nước vào rồi đặt ngửa
tấm kiếng soi mặt trong đáy thau để xem cầu vồng hiện lên khi mặt trăng
chiếu vào.

Nhưng có lẽ trò thú vị nhất là nuôi chó hoang.

Chẳng hiểu sao thời gian đó rất nhiều chó hoang đi lạc vào thị trấn. Có khi
hai,ba con lếch thếch cặp kè nhau như một lũ trẻ đi bụi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.