CHÓ TRẮNG - Trang 170

du kích thời bị chiếm đóng, với mũ nồi và râu xồm kiểu Cu Ba, cộng
thêm một cái gì đó có vẻ quốc xã trong lớp áo da. Castro gần như đã
thành công trong ngón đòn của ông với những người da đen Mỹ, cho
đến ngày rốt cuộc những người này cũng nhận ra rằng không một nhà
chỉ huy quân sự nào của Fidel, không một vị bộ trưởng nào, không
một người bạn thân nào của ông dù là nam hay nữ là người da đen...

Sao vậy, ông bạn râu xồm? Không còn người da đen nào ở Cu Ba

nữa chăng?

Thật lạ, khi thấy nước da Jean lại có vẻ vàng hoe, trên cái nền ở

đây. Cô đang nói. Giọng cô run lên...

- Điều tệ nhất trong mấy quảng cáo cho dân quyền là khi người ta

thấy các ngôi sao điện ảnh cố ủng hộ các anh. Điều ấy gây cảm giác
Hollywood. Cảm giác đóng phim. Cảm giác “thời trang”. Một ngôi
sao, người ta biết có nghĩa là thế nào rồi, phải không? Lúc nào cũng
chỉ là đang tạo dáng. Dù anh làm gì, dù là anh chân thành đến đâu, anh
vẫn có cái vẻ đang tạo dáng để chụp ảnh, để mà nói: “Cười lên nào.”
Tôi đã làm những gì tôi có thể làm được cho nhà trường, nhưng mỗi
lần các anh hỏi ý kiến tôi để ghi tên tôi vào một bản tuyên bố, là các
anh phạm sai lầm rồi...

Tôi có cảm giác mình trở nên vô hình. Lẽ ra tôi phải đội chiếc mũ

đấu màu đỏ và mặc chiếc quần thụng kiểu Thổ Nhĩ Kỳ màu xanh da
trời với nẹp vàng.

- Đừng quên rằng chúng ta chỉ cách Hollywood có mấy bước

chân, nghĩa là ở nơi người ta sắp quay bộ phim Che Guevara với
Omar Shariff đóng vai chính... Tóm lại, dù làm bất cứ việc gì, tôi vẫn
luôn có vẻ như đang đóng kịch...

Giọng cô vỡ vụn. Hai gã đứng cạnh cửa sổ chăm chú nhìn ra bên

ngoài. Anh tưởng họ sợ cảnh sát ập đến chăng? Anh chọc cười tôi đấy.
Cảnh sát chẳng phải động tay. Họ ở ngay bên trong rồi. Không có bất
cứ một phong trào chính trị nào mà không hoàn toàn bị F.B.I. cài vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.