CHÓ TRẮNG - Trang 178

Chúng đã giết Roger Salengro!

Đến lượt tôi:
Hãy thả Carl von Ossietzky!
Đả đảo bọn hai trăm gia đình!
Hãy trả thù cho Guernica!
Mọi người hãy đến Teruel!
Tôi đứng thẳng người dậy. Chúng tôi nhìn nhau.
Đây là giây phút cảm động hon cả. Có phải ngày nào người ta

cũng hai mươi tuổi đâu.

Anh lấy lại cây bút từ tay tôi:
Những người bị giết ngày 6 tháng Hai đòi phải tính sổ!
Vì một mặt trận thống nhất cánh tả, tất cả vào Hội Tương Tế!
Staline bên chúng ta!
Một chiếc xe của lực lượng C.R.S. chạy qua chầm chậm và

chúng tôi làm ra vẻ ngây thơ. Mắt B. ướt đi.

- Chúng ta sẽ thắng, anh thì thầm. Madrid vẫn đứng vững.
- Blum sẽ gửi máy bay sang cho họ, tôi bảo.
Tôi lại cầm lấy cây bút dạ, nhưng hết mất mực rồi. Chẳng sao cả,

chẳng thiếu gì mực đen. Chúng tôi lại cảm động siết tay nhau lần nữa
và tôi từ giã anh, lòng nhẹ nhõm, tôi tự hào bước đi, đầu ngẩng cao.
Tôi nữa, tôi cũng đã tham gia trận chiến.

Tôi do dự giữa món dưa bắp cải ở hiệu Lipp và món ragu đỗ ở

hiệu René, nhưng từ ngày có Cách mạng các quán ăn đều chật ních.
Tôi cứ chen vào hiệu Lipp, ở đó có một cô gái ngồi bàn bên cạnh kể
rằng bọn C.R.S. đã giết chết một trăm sinh viên và ném xác xuống
sông Seine, để phi tang. Cô gái đang vừa chén món thịt bò muối vừa
vanh vách từng chi tiết chính xác về các nữ sinh viên bị cưỡng hiếp ở
đồn cảnh sát, ở đó người ta cũng đã kết liễu luôn người bị thương. Cô
gọi món bánh min-phơi. Tôi thèm cái món min-phơi ấy kinh khủng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.