CHÓ TRẮNG - Trang 223

của kẻ tín đồ bị vị Chúa tình yêu của mình phản bội. Ở góc phố La
Cienega và Santa Monica, chiếc xe của viên trung sĩ John L. Sallem
cố chẹt nó, nhưng hụt mất. Lúc đó nó đã gần đêh đích. Chỉ còn phải
chạy hai trăm mét nữa là tới Arden...

Tôi tìm thấy nó trong vòng tay của Jean, hai mươi phút sau. Trên

cơ thể nó không hề có vết thương. Nó nằm cuộn tròn trước cửa nhà tôi
và nó đã chết.

Tôi nằm viện mười lăm ngày, trong đó có hai ngày và ba đêm tôi

ngủ do thuốc.

Tuy vậy vẫn có những khoảnh khắc mờ ảo khi các ý tưởng lại

hình thành trong đầu tôi và liền đó trỗi dậy lấn át trong tôi là niềm hy
vọng không gì thắng nổi giục tôi nhìn thấy trong những trận chiến thất
bại hôm nay cái giá phải trả cho những thắng lợi mai sau.

Tôi không nản lòng. Nhưng tình yêu cuộc sống quá mức của tôi

khiến những mối quan hệ của tôi với cuộc sống trở nên rất khó khăn,
cũng như rất khó khi yêu một người phụ nữ mà ta chẳng giúp đỡ gì
được, cũng chẳng thay đổi, chẳng rời bỏ được.

Khi tỉnh dậy lần đầu, tôi nhìn thấy Jean - nhưng tôi vẫn thường

nhìn thấy cô cả khi cô không có mặt ở đấy - và rồi chỉ kịp một nụ
cười, sau đó tất cả lại chìm vào quên lãng.

Sáng hôm sau, vẫn là Jean ở đấy, nhưng còn có thêm Madeleine,

cùng với con cô: François, Gaston, Claude. Tôi không biết ở Mỹ cái
tên ấy sẽ dịch ra thế nào.

- Ballard thế nào?
- Bác biết anh ấy đã tự nộp mình rồi chứ.
- Tôi biết.
- Anh ấy sẽ bị đưa ra xử nay mai... Anh ấy có thể bị năm năm tù.
- Còn cô, Madeleine?
- Rồi đến một ngày họ sẽ phải trả anh ấy lại cho cháu... Giọng nói

bình tĩnh, tin tưởng. Tiếng nói của niềm tin. Tôi nghĩ đến nhà thờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.