CHO XEM ĐÙI NÀO, LEILA - Trang 111

“Anh không nên làm nô lệ cho lương tâm của mình đến mức ấy.

Bán xe đi, bạn anh đã bán nó là có lý của anh ấy! Về sau có vấn đề gì
thì người mua phải chịu. Nếu anh muốn lương tâm thanh thản thì anh
bảo người mua dẫn ai biết nghề đến xem hộ. Đề nghị họ đến hãng
Subaru. Các thợ máy của hãng lúc nào chả có thể xem xe và giải thích
xem chỗ nào không ổn, mất có bốn mươi đôla thôi.”

Tôi trả lời nàng là xe đã mười tuổi rồi và bao lâu nay tôi không

mang xe đi bảo dưỡng, không có chuyện tôi đưa nó cho lũ đấy để xin
ý kiến: chúng nó sẽ tìm ra hàng tỷ chỗ không ổn và người mua sẽ chạy
mất dép.

“Thôi để em mua cho anh!” Nàng kêu lên.
“Nhưng em trả thế nào được chỗ tiền em không đủ?”
“Em sẽ xoay xở được.”
“Để xem thế nào đã nhé,” tôi trả lời với mục đích là nàng để cho tôi

yên mà ngẫm nghĩ về lời đề nghị của nàng.

Trước đây nàng từng nói là nàng chỉ có thể đưa tôi hai nghìn đôla,

còn bây giờ nàng nói nàng sẽ trả tôi theo giá thị trường, như một chiếc
Subaru nhập từ châu Âu.

Thế đấy, nàng có thể mua ngay bây giờ.
Và thế là tôi nghĩ ngay tới căn hộ gia đình mà cha tôi mới bán. “Em

có biết là cha anh, người mà em ca ngợi đạo đức này nọ, đã tự động
bán đi căn hộ thuộc về các con mình!”

“Nhưng cha anh cũng có quyền được sống chứ!”
Những từ này vọt ra như thể đối với Leila, đó là chân lý vĩnh cửu.

Tôi đã nhầm khi tin rằng cuộc sống của cha tôi đã kết thúc vì ông đã
sáu mươi lăm tuổi. Tôi thật bất công. Nếu tôi muốn ông thôi không
sống một mình mà ở hoàn toàn trong sự chỉ đạo của con cái, thì chỉ do
là ông đã lớn tuổi rồi.

“Thật bất công! Cha anh có thể sống như ông ấy muốn cho tới khi

chết!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.