CHO XEM ĐÙI NÀO, LEILA - Trang 117

Trút xong, tựa một lúc lâu lên cái khối bầy nhầy ấy, tôi bảo cô ta

ngồi dậy và lau cho tôi những vết bẩn này. Trước sự kinh ngạc của tôi,
cô ta tiếp tục nằm và khóc trong yên lặng. “Không phải lúc này, không
phải lúc này,” tôi mắng cô ta. “Lúc tôi đi khỏi đây thì khóc bao nhiêu
tùy thích. Tôi ghét nhất những trò kiểu này. Bây giờ cô còn tiếc gì
nữa? Quá muộn rồi!” Z không đáp lại lời tôi. Trong khi tôi cứ tưởng là
đã khiến cô ta khuây khỏa thì cô ta lại bắt đầu òa lên nức nở đến độ tôi
nghĩ rằng cô ta sẽ chết ngạt vì nước mắt.

“Thôi, xong rồi, đủ rồi!
Đủ rồi, cô nghe thấy rồi chứ! Tôi nói đủ rồi!”
Tôi lại yêu cầu cô ta ngồi dậy đi tìm cái gì lau cho tôi. Một làn sóng

cuồng nộ còn cao hơn lần nữa cuốn tôi đi, và tôi điên cuồng trách móc
cô ta.

Z chẳng biết làm gì ngoài việc bảo tôi hạ giọng để hàng xóm không

nghe thấy!

“Hàng xóm nào,” tôi gào lên để làm nhục cô ta thêm nữa, “bọn họ

có nghe thấy hay không thì dính dáng quái gì tới tôi?”

Cô ta mang lại nước ấm, xà phòng, một cái găng tắm và một chiếc

khăn rồi bắt đầu lau rửa và thấm khô cho tôi. Tôi buồn đi tiểu khủng
khiếp và bảo cô ta mang thêm hai chiếc khăn, một để che đằng trước,
một để che đằng sau. Tôi thoải mái xả và cô ta lại lau chùi cho tôi. Cô
ta đã thôi khóc. Cô ta tuyên bố một cách đột ngột: “Đừng tin rằng tôi
khóc là bởi vì tôi tiếc việc đã làm.”

“Thế thì do cô đau à, do tôi đã phá trinh cô?”
“Không.”
“Thế thì tại sao?”
“Nếu vì cái gì thì đó không phải là do tôi đã mất trinh với một

người mà lẽ ra tôi không nên làm thế, nói cách khác tôi đã làm tình với
con trai của người trong vài ngày nữa sẽ trở thành chồng tôi và cha
của các con tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.