CHO XEM ĐÙI NÀO, LEILA - Trang 63

“Thêm một lý do để chúng ta gặp nhau và làm sáng tỏ cho xong

mọi chuyện, nhất là nếu cô có thể sẽ trở thành mẹ kế của tôi!” tôi nói
thêm.

Trời đất!
Ngay lập tức tôi tiếc là vừa lỡ lời! Tôi đã tin rằng tôi phải nói thế để

làm dịu lòng cô ta, để thay đổi thái độ của cô ta với tôi, đặc biệt là sau
khi đã khiến cô ta cảm thấy bị khinh rẻ, sau khi đã khiến cô ta đau khổ
đến mức ấy. Nhưng nói thế hóa ra lại là công nhận chuyện cưới xin
giữa cô ta và cha tôi.

Thật sai lầm! Nói dài nói dai nói dại!... Giờ đây cô ta có thể nói

rằng tôi đã gọi điện cho cô ta để bảo rằng tôi đồng ý đám cưới của họ
và tôi chúc phúc cho cả hai, rằng tôi thậm chí còn mong họ cưới càng
nhanh càng tốt! Ôi sao tôi ngu quá vậy!

“Chúng ta có thể gặp nhau nếu anh muốn?”
“Ở đâu?”
Cô ta không thích gặp ở quán cà phê. Cô ta không có thói quen gặp

ai ở quán cà phê, và một người đàn bà đúng mực không làm thế. Cô ta
đã được giáo dục như vậy và không có ý định thay đổi. Cô ta không
thích người khác có thể phàn nàn bất cứ điều gì về cô ta, nhất là khi
mà cha mẹ cô ta đã mất, vì cô ta sống một mình từ đó, và càng có
trách nhiệm với bản thân hơn nữa. Cô ta sống một mình? Đây không
phải là chuyện dễ thấy ở xứ này!

“Một mình, cả ngày lẫn đêm?”
“Các chị và anh trai tôi thỉnh thoảng cũng ghé qua.”
“Không báo trước?”
“Nghĩa là sao?”
“Tôi muốn nói: họ gọi điện trước khi tới, một hai ngày trước, ví dụ

vậy?”

Câu hỏi của tôi khiến cô ta ngạc nhiên bởi anh chị cô ta đều có chìa

khóa nhà. Đó là nhà của cha mẹ để lại và họ đến hay đi lúc nào cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.