"Thật là nhột." Cố Mạt Lị vẫn như cũ quỳ gối trên sàn nhà.
Kiệt Tư La nhanh chóng cởi đi quần áo trên người của cô, dù bận
nhưng anh vẫn ung dung mốc ra vật cực đại giữa hai chân, anh ưỡn nữa
người dưới về phía trước.
Thân thể Cố Mạt Lị co rút lại, liền nhanh chóng nuốt chọn phân thân
của anh.
Anh vui vẽ thở dài, ngay sau đó mãnh liệt di chuyển thắt lưng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Mạt Lị có chút vặn vẹo, vẻ mặt xen lẫn
khổ sở và vui thích, cô siu siu vẹo vẹo muốn ngã sắp xuống sàn nhà, đau
khổ và khoái cảm làm cho cô đánh mất lí trí của mình.
Chuyện gì đến cũng đến, anh gầm nhẹ một tiếng phóng thích mầm
móng của mình vào trong cơ thể cô.
Cố Mạt Lị vẫn như cũ quỳ sấp ở trên sàn nhà, nặng nề thở dốc.
"Em nghĩ ngơi một chút đi." Anh vuốt ve cô, thanh âm nhẹ nhàng tinh
tế, "Bây giờ anh đi chào hỏi phụ vương và mẫu hậu, chờ em nghĩ ngơi đủ,
rồi mới đem chổ này lau sạch sẻ." Anh chỉ sàn nhà dưới hai chân cô, sau
đó, anh nở nụ cười rời đi.
Cửa mở ra rồi đóng lại, Cố Mạt Lị chờ anh rời đi, cô mệt mỏi quay
đầu lại, có chút ngạc nhiên nhìn địa phương anh mới chỉ.
Trong nháy mắt, mặt cô đỏ hồng.
Nơi đó, thế nhưng xuất hiện một vũng nước nho nhỏ, trong trẻo, sáng
bóng, rõ ràng là lúc cô và anh ân ái chất lỏng ẩm ướt từ trong hoa huyệt cô
chảy ra.