chỉ trích!"
"A!" Bùi Vũ Triết cười lạnh, nhìn anh chằm chằm, nói: "Bị tôi chọc
trúng chỗ đau sao? Cô vợ chưa cưới của anh không theo anh đến đây à?
Anh cho rằng anh đang bắt gian sao? Chẳng qua anh đang phá hư mối quan
hệ của người khác!"
Lại một quyền hung hãn đập tới, Bùi Vũ Triết cắn răng giơ cánh tay
ngăn trở, trong mắt cũng phát ra mấy phần sát khí cùng lạnh lẽo.
"Anh nói đúng, tôi không có tư cách, cũng đừng mơ tưởng tôi buông
cô ấy ra! Đã là phụ nữ của tôi thì cả đời sẽ là phụ nữ của tôi! Anh dám
động chạm đến một ngón tay của cô ấy thì thử nhìn xem!" Nam Cung Kình
Hiên giận dữ quát.
“Anh thật đúng là bá đạo, ngay cả cạnh tranh công bằng cũng đều
không hiểu!" Bùi Vũ Triết lạnh lùng nói: "Đừng tưởng rằng anh là ba của
Tiểu Ảnh thì có tư cách ở bên cạnh Thiên Tuyết hơn so với tôi,! Anh nợ
năm năm tình thương của người cha là tôi thay anh bù vào, cả đời này của
anh, cũng, không, trả, hết!!"
Một trận đánh đấm lẫn nhau, hai người đàn ông giận dữ đến mức tận
cùng.
Tiếng một vật nặng rơi xuống, là chai rượu bị bể nát, biểu hiện rõ
ràng, căng thẳng đã đến mức tận cùng mà bộc phát ra tức giận!
Mấy ngón tay của Dụ Thiên Tuyết run run, nắm drap giường ngồi dậy,
đôi mắt ướt sượt mê mang nhìn hai người trước mắt, giọng nói khàn khàn:
"Đừng đánh..... Hai người đừng đánh nữa!"
Thân thể cô khó chịu muốn chết, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nóng đến
mức ửng hồng không bình thường, run rẩy chống người ngồi dậy, rốt cuộc