"Thiên Tuyết, thật xin lỗi là anh sai, anh không nên hoài nghi em, anh
nên lên tiếng hỏi em chuyện gì xảy ra, tha thứ cho anh được không?" Nam
Cung Kình Hiên nhẹ nhàng chống trán mình vào trán cô, nói.
Dụ Thiên Tuyết không để lại dấu vết né tránh, không đối mặt cùng
anh.
"Đây không phải là vấn đề sai hay không sai, cho tới bây giờ, tôi cũng
không biện pháp thay đổi tôi ở trong lòng người khác là dáng vẻ gì." Ánh
mắt Dụ Thiên Tuyết mang theo sự đề phòng xa cách nhìn anh: "Anh cho tôi
là loại người không chịu nổi tịch mịch, cho là tôi trời sanh phóng đãng, cho
là tôi chủ động muốn lên giường cùng Bùi Vũ Triết, những ý nghĩ này tôi
không có biện pháp thay đổi, nếu như có lần sau, nhiều nhiềulần sau nữa,
có lẽ anh vẫn sẽ nghĩ như vậy, vì thế tôi thấy không cần thiết, tùy anh muốn
nghĩ như thế nào, dù sao tôi với anh cũng không có quan hệ gì, không cần
thiết vì anh thủ thân như ngọc."