mà kết thúc được? Đời này của anh sẽ không buông tha em, nếu chúng ta
kết thúc anh còn có thể đi dây dưa với người nào đây.....”
Càng lúc càng thở dốc dồn dập, Nam Cung Kình Hiên hôn lên môi của
cô, mấy chữ cuối cùng nói mơ hồ không rõ ràng.
Dụ Thiên Tuyết cau mày, giơ tay kéo cổ tay anh ra, chỉ muốn thoát
khỏi sự giam cầm của anh.
Nam Cung Kình Hiên nhất quyết không tha, bàn tay vuốt ve sau tai
cùng cổ của cô, chậm rãi vân vê, hướng dẫn cô ngẩng đầu đưa cái lưỡi non
mềm đến trong miệng anh, anh hôn đến say sưa, chọc cho cô ngạt thở xấu
hổ thở gấp một trận.
“…..” Nam Cung Kình Hiên vỗ vỗ gáy của cô, yêu thương ôm cô vào
lòng: “Anh sẽ nhanh chóng giải trừ hôn ước, sau đó cưới em —— em yên
tâm, anh sẽ xử lý tốt tất cả mọi việc.”
Dụ Thiên Tuyết cực kỳ mệt mỏi, hàng mi dài từ từ rũ xuống, ngã đầu
trên bờ vai ấm áp dày rộng của anh, ngửi mùi hương quen thuộc trên người
anh, nhớ tới sắc mặt chán ghét của mấy người nhà Nam Cung, khẽ cau
mày, cảm thấy tất cả đều mờ mịt không rõ ràng.
*****
Đêm khuya, tại nhà Nam Cung.
Bữa tiệc tối bởi vì Nam Cung Kình Hiên về muộn mà trì hoãn hai giờ
đồng hồ.
Sau khi về tới Nam Cung Kình Hiên mới phát hiện quy mô bữa tiệc
không nhỏ như Nam Cung Ngạo đã nói, quả thực, đây là một tiệc rượu
ngoài trời, có ba mẹ bạn bè các giới, thậm chí là thân thích xa cùng anh em
bốn bên của bọn họ cũng tới.