"Cô thấy Thiên Tuyết? Đã tán gẫu với cô ấy?"
La Tình Uyển nhẹ nhàng hít một hơi, trong ánh mắt có sự ưu thương
cùng bất đắc dĩ: "Đúng, nhưng lúc đó em uống hơi nhiều nên có hơi luống
cuống, anh yên tâm, khi ấy em cũng không làm gì để cô ấy khó chịu, cô ấy
không khiến em khó chịu em đã cám ơn trời đất, dù sao thì vị hôn thê chính
hiệu là em đây cũng không đấu lại cô ấy, anh và mọi người đều không đứng
về phía em, em thực sự rất thất bại, một chút sức lực cũng không có."
"Vậy sao?" Mắt của Nam Cung Kình Hiên rất lạnh, vô cùng thống hận
người phụ nữ này, phương thức nói chuyện của cô ta tựa như đang đánh
thái cực quyền vậy.
"Anh cho rằng thế nào?" La Tình Uyển nhíu mày, cười cười: "Trước
kia, em luôn nghĩ có thể cầm thân phận vị hôn thê này đến nói chuyện,
nhưng bây giờ em mới biết cái danh hiệu này có bao nhiêu uất ức, mang
bản thân trưng bày ở chỗ này đã định trước là ba không đau mẹ không
thương, mọi người thúc giục em và anh kết hôn anh đều không thèm ngó
tới, cái gì em cũng không làm được, chỉ có thể chờ đợi anh ——"
Cô ta lắc lắc đầu, mở chai rượu đỏ ra chậm rãi rót vào ly: "Phụ nữ
không có đàn ông yêu thương che chở, bao giờ cũng hụt hơi, anh không
biết đúng không?"
Màu rượu đỏ trong ly nhẹ nhàng mà sáng chói, cô ta ưu thương nói
xong, nhấp một ngụm.
Động tác ưu nhã, rất có phong phạm tiểu thư khuê các.
"Vậy cô có biết đêm hôm đó Thiên Tuyết đã xảy ra chuyện gì hay
không?" Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng, hỏi.
La Tình Uyển dừng lại, trong mắt tràn đầy sự nghi ngờ, sợ run trong
chốc lát mới hỏi: "Cái gì?"