Dụ Thiên Tuyết hơi lúng túng, ngón tay mảnh khảnh quét qua thực
đơn, cuối cùng hắng giọng hỏi: “Tiểu Ảnh, con muốn ăn cái gì? Mẹ gọi
giúp con, nếu không thích thì chúng ta về nhà, mẹ làm cho con ăn được
không?”
Cục cưng ‘phấn điêu ngọc thế’, bộ dáng trợn tròn mắt như muốn nhìn
thấu tất cả tâm sự của cô, có phần làm cho cô không chịu nổi —— trời mới
biết, bảo bảo thông minh so với cô cao bao nhiêu!
Mấy ngón tay thon dài duỗi qua cầm lấy thực đơn trong tay
cô.le.quy.don.
“Tiểu Ảnh ăn cái gì tự mình chọn, hiện giờ còn nhỏ không thể kén ăn,
thực sự bất đắc dĩ thì chúng ta đổi nhà hàng khác, hửm?” Giọng nói của
Nam Cung Kình Hiên trầm thấp chậm rãi, dáng người cao thẳng ngồi tại
chỗ hấp dẫn ánh mắt cả phòng ăn, tư thế ưu nhã, bộ dạng phục tùng cúi đầu
cũng lộ vẻ mị hoặc vô cùng.
Dụ Thiên Tuyết có chút xấu hổ, bởi vì giờ khắc này, cánh tay của Nam
Cung Kình Hiên đang gác ở phía sau ghế của cô, từ góc độ nhìn của Tiểu
Ảnh, ông chú khốn kiếp mị hoặc như thiên thần này là đang thân mật ôm
lấy mẹ của cậu bé.
Trong lòng Tiểu Ảnh lắc đầu, phụ nữ, quả nhiên đều là động vật thiện
biến.(Thiện lương, dễ dụ dỗ)
Được rồi, không cần rối rắm.
Tiểu Ảnh lắc lắc hai chân, lớn tiếng chọn vài món ăn, ngồi trên ghế
chờ đợi, đồng thời ánh mắt liếc trộm mẹ.
Nam Cung Kình Hiên nhìn ra mấy phần đầu mối, bên môi hiện lên
một nụ cười, thản nhiên nói: “Anh đi rửa tay, em ngồi đây với Tiểu Ảnh.”