lời nói nhẹ nhàng, tay vỗ vỗ lưng của cô ta.
"Tên đàn ông khốn kiếp đáng chết kia, em muốn ly hôn!!" Nam Cung
Dạ Hi ngẩng đầu lên, nước mắt đầy mặt.
La Tình Uyển cười nhẹ, nâng tách trà lên uống một hớp: "Em nhìn em
đi, tại sao lại kéo đến chuyện ly hôn? Y Y cũng đã lớn như vậy rồi, em còn
muốn ly hôn?" Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
"Tại sao em không thể nghĩ tới chuyện ly hôn? Em rất già sao?" Nam
Cung Dạ Hi giận đến cặp mắt đỏ bừng, giơ tay quẹt nước mắt hung hăng
nói: "Thời điểm em gả cho anh ta mới bao nhiêu tuổi? Vì anh ta mà mang
thai khi còn trẻ như thế, đi theo anh chưa từng có một ngày hạnh phúc, lại
không thể giống như người khác sau khi sinh con thì ném cho người giúp
việc nuôi là được! Còn không phải là em tự mình nuôi sao! Hiện tại thì tốt
rồi, con gái lớn như thế, đổi lại chính anh ta bắt đầu ở bên ngoài càn rỡ làm
loạn, em đã mở một mắt nhắm một mắt, kết quả còn ầm ĩ đến trước mặt
em, anh ta còn muốn sống hay không?"
La Tình Uyển khe khẽ tựa vào chỗ ngồi, nhàn nhạt cười.
"Đàn ông trên thế giới này, phần lớn đều có thói hư tật xấu, em đừng
luôn khờ dại hy vọng xa vời là bọn họ có thể hiểu khổ tâm của em." La
Tình Uyển nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: "Không phải là chị đã nhắc nhở em
rồi sao? Không nên cho đàn ông vừa đi công tác trở về ‘ngạc nhiên vui
mừng’ gì đó, không cẩn thận vui mừng sẽ biến thành kinh sợ, hiện tại bị chị
nói trúng phải hay không?"
"Chị Tình Uyển!!" Nam Cung Dạ Hi khóc nức nở kêu lên: "Chị đừng
bỏ đá xuống giếng nữa! Em cũng đang rất khổ sở đây!"
La Tình Uyển vẫn cười, lắc lắc đầu.