Giọng cô run run kêu tên anh, cảm nhận rõ rệt cánh tay của anh quyết
liệt giam cầm thân thể cô.
Áo sơ mi xốc xếch, không biết nút áo bị anh cởi ra từ lúc nào, hai
người đã tương đối trần truồng hơn phân nửa.
"Cảm giác được không?" Nam Cung Kình Hiên vùi đầu chống trán
vào trán cô, đôi mắt đã hơi đỏ hồng, khát vọng lộ ra rõ ràng, bàn tay ở trên
sống lưng trắng mịn trơn bóng của cô khuấy động, một tấc một tấc, khiến
loại cảm giác kích thích kia xâm nhập đến mỗi một dây thần kinh: "Cảm
giác được anh đang thương em không? Rất lâu rất lâu rồi không có ôm em,
Thiên Tuyết...... Có nhớ anh không? Có muốn hay không?"
Bàn tay anh giữ chặt cái mông vểnh tròn của cô, gắt gao siết chặt!
"A!" Dụ Thiên Tuyết cắn môi kêu rên, một vật cứng rắn kích thích nơi
mềm mại của cô, bức ra khoái ý mãnh liệt, trong nháy mắt, dường như có
một dòng điện lan tràn ra đến toàn thân!
Cô muốn chạy trốn, nhưng nơi nơi đều là lửa nóng, cô cảm giác được
quần bị gấp gáp cởi ra, đang từ từ tụt xuống dưới, đột nhiên cô mở to hai
mắt, thì thầm một tiếng "Đừng", một cái chớp mắt tiếp theo, ngón tay nóng
bỏng kia cũng đã chạm vào da thịt bên trong, càn rỡ suồng sã thăm dò
xuống phía dưới. truyện chỉ đăng tại dđ lê quý đôn
"Nam Cung Kình Hiên......" Mấy đầu ngón tay của Dụ Thiên Tuyếtbấu
vào da thịt trên lưng của anh, mái tóc tán lạc trên bờ vai, vùi đầu vào lồng
ngực của anh.
Nam Cung Kình Hiên thở hổn hển dồn dập, hôn mái tóc như tơ của cô,
ôm eo cô nhấc lên, ngón tay càng thêm càn rỡ suồng sã tiến vào.
"Đừng...... Em không muốn...... Buông em ra đi....." Dụ Thiên Tuyết
khàn giọng cầu xin, chợt có cảm giác pháo hoa nổ tung sáng chói trước