nói chuyện gì, em tiếp nhận, có thể không? Dù em không tiếp nhận thì điều
này cũng đã là sự thật, huống chi, nếu như là máu mủ của nhà Nam Cung
thì cũng không có đạo lý vứt bỏ, nhưng thưa bác trai, cháu có một thỉnh
cầu."
Nam Cung Ngạo vẫn còn đang kinh ngạc vui mừng, chận ngang nói:
"Uyển nha đầu, cháu nói!"
La Tình Uyển nhẹ nhàng hít một hơi, nói: "Nếu như đứa bé vào nhà,
cháu hi vọng có thể đối với ngoại giới nói là cháu và Kình Hiên nhận con
nuôi, dù sao thì bên ngoài vẫn chưa biết đứa bé này là máu mủ của anh ấy,
nhà Nam Cung cũng không cho phép những lời đồn đãi truyền bá ra ngoài
làm tổn hại danh dự gia tộc, cho nên nói nhận con nuôi, đó là lựa chọn tốt
nhất." Nói xong, cô ta nhìn xuống bụng của mình một cái, khẽ đỏ mặt, nói
tiếp: "Vả lại, cháu cũng không muốn bị ngoại giới cho rằng cháu không thể
sinh con, yêu cầu này, có thể không?"
Nam Cung Ngạo mừng rỡ, vừa muốn đáp ứng, chợt nghe một tiếng
gầm nhẹ: "Cút!"
Toàn thân Nam Cung Kình Hiên lộ vẻ tàn độc, đứng sừng sững ở cửa,
đôi mắt lạnh như băng, anh nhìn La Tình Uyển cười lạnh, đi qua chống tay
ở hai bên người cô ta: "Nhận nuôi? Thua thiệt cô nghĩ ra được! Ở chỗ này,
tốt nhất cô câm miệng cho tôi, một lời cũng không được nói, nếu không, tôi
sẽ khiến cô hối hận vì những lời đã nói hôm nay!"
Quải trượng trong tay Nam Cung Ngạo nặng nề nện xuống mặt đất,
tràn đầy lửa giận đối với con trai của mình: "Cái thằng này, đồ khốn! Uyển
nha đầu xử lý chuyện như thế cũng vì suy nghĩ cho danh dự của nhà chúng
ta, mày lại còn rống con bé!"
"Ba biết cái gì!" Ánh mắt tàn bạo ngoan độc của Nam Cung Kình
Hiên quét qua: "Đừng để cho tôi nghe thảo luận đề cập gì đến chuyện nhận