Dưới ánh trăng dáng vẻ của cô có chút yếu đuối, Nam Cung Kình
Hiên cau mày, trong lòng khẽ nguyền rủa một tiếng.
Lão già đáng chết, sao lại nói với cô chuyện không nên nói!
"Ngoan ngoãn nói cho anh nghe, ông ấy uy hiếp em thế nào?" Thân
ảnh mạnh mẽ rắn rỏi tựa vào xe, kéo cô tới, vòng ở giữa khuỷu tay mình,
Nam Cung Kình Hiên nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt mà yếu ớt của cô,
nhẹ giọng hỏi.
Dụ Thiên Tuyết lắc lắc đầu, nhìn anh chằm chằm hỏi: "Tóm lại, cưới
em có bao nhiêu khó khăn anh biết đúng hay không? Gia tộc của anh không
cho phép xuất hiện một phụ nữ có vết đen, hơn nữa anh có hôn ước cùng
tiểu thư nhà họ La, nếu bởi vì sự can dự của em khiến cho quan hệ của các
người xơ cứng, ba anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh —— ngộ nhỡ có
ngày ông ấy làm cho anh chỉ còn hai bàn tay trắng thì làm sao bây giờ?"
Nam Cung Kình Hiên cười yếu ớt, kiêu căng ngạo mạn khác thường.
"Em lo lắng cái gì? Anh chỉ có hai bàn tay trắng thì em sẽ không có
chỗ dựa?" Ngón tay khơi cái cằm mịn màng của cô lên, hỏi.
Dụ Thiên Tuyết có hơi phát cáu, thoát khỏi sự khống chế của anh, cau
mày nói: "Em không có ý đó."
Ánh mắt Nam Cung Kình Hiên vẫn trêu tức như cũ, hai tay đút ở trong
túi quần, giọng nói du dương: "Không phải anh đã nói rồi sao? Nếu như
nhà Nam Cung không tha cho anh, chúng ta bỏ trốn là được, em không
muốn bỏ trốn cùng anh?"
Dưới ánh trăng, đôi mắt anh trong vắt lộ ra vẻ mị hoặc khiến người ta
hít thở không thông. truyện chỉ đăng trên diendanlequydon