Nam Cung Kình Hiên cố nén lửa giận cùng sự lo lắng sốt ruột, tay
cũng hơi nới lỏng chút ít. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn
diendan.le.quy.don.
Người đàn ông trên mặt đất ho khan dữ dội, mặt đỏ lên giống như cái
đầu heo đầm đìa máu tươi.
"Nói, Thiên Tuyết bị đưa lên xe sau đó đi nơi nào, các người không
thể nào không biết!" Lạc Phàm Vũ lý trí giữ chặt Nam Cung Kình Hiên
không cho anh động tay nữa, cau mày hỏi hộ vệ kia.
Anh cũng lo lắng cho Dụ Thiên Tuyết, dù cô mất tích vì nguyên nhân
gì, trái tim anh cũng đều như bị đao cắt!
"Tôi...... Thật sự tôi không rõ......"
Nam Cung Kình Hiên hung hăng níu lấy cổ áo của người đàn ông kia,
hơi thở mong manh nói: "Cậu chính là dựa vào này thân thể này để kiếm
sống đúng không? Không nói, có tin tôi phế cậu hay không!"
Người đàn ông run rẩy, vì mấy chữ cuối cùng Nam Cung Kình Hiên
âm trầm nghiến răng mà run rẩy không ngừng.
Lạc Phàm Vũ ngăn ở trước mặt Nam Cung Kình Hiên lần nữa, lạnh
giọng cảnh cáo: “Cậu cũng nghe rõ rồi, hiện tại cậu ta không tỉnh táo, đánh
nữa thì thật sự mạng cũng không còn, cậu muốn chết thì cứ để cậu ta thành
toàn cho cậu, mình cũng sẽ không nhặt xác thay cậu!"
"...... Phía nam......" Trong mắt người đàn ông lộ vẻ hoảng loạn, sợ hãi
nói: "Bọn họ đi phía nam...... Đường biển...... Đi ra ngoài đảo nhỏ......"
Nam Cung Kình Hiên kích động, đôi mắt chợt sáng ngời!