không có chuyện gì, em đang ở bên cạnh anh vì thế sẽ không có chuyện
xảy ra, nghe chưa?"
Dụ Thiên Tuyết lắc đầu, trong lòng chua xót vô cùng, bắt lấy y phục
của anh vùi đầu vào trong cổ anh.
Nam Cung Kình Hiên ôm chặt cô, vô cùng thương yêu khe khẽ hôn
lên tóc cô.
"Hai người, nhất định phải ác tâm như vậy ở trước mặt mình sao?"
Lạc Phàm Vũ không nhịn được cười nhẹ: "Sao mình nhìn giống một đôi
uyên ương số khổ vậy!"
"Câm miệng của cậu lại." Nam Cung Kình Hiên nhìn bạn của mình,
ghét bỏ nói, cái miệng của tên này nói không ra được lời hữu ích!
"Được rồi, kế tiếp hai người sẽ làm thế nào?" Lạc Phàm Vũ nghiêm
mặt nói.
"Trước tiên mình đưa cô ấy qua khu Bích Vân, chuyện còn lại cậu
không cần xen vào, nếu người của nhà họ La gia trở về thành phố Z thì báo
cho mình một tiếng." Nam Cung Kình Hiên bình tĩnh nói, anh đã suy nghĩ
rất kỹ, nếu như những tin tức này bị tung ra ngoài, nhất định ông già sẽ nổi
trận lôi đình, vợ chồng nhà họ La trở về thấy con gái gặp chuyện không
may, tình nhân của Nam Cung Kình Hiên sinh con riêng..... Xì căng đan
linh tinh bay đầy trời, đoán chừng sẽ tức giận đến tìm anh ầm ĩ, ở tại thành
Z này, không thể để bọn họ tùy ý đến cửa náo loạn được.
Lạc Phàm Vũ gật đầu: "Ok."
Trên đường cao tốc, anh giương mắt nhìn hai người kia rời đi, sự lo
lắng ở trong lòng vẫn không có buông xuống, lấy điện thoại di động ra sắp
xếp mọi chuyện ổn thỏa, lúc này mới ngồi vào xe của mình gấp rút trở lại
hội quán Lạc thị.