"Đừng lo lắng...... Em đang lo lắng cái gì? Anh tuyệt đối sẽ không đối
đãi với em giống năm năm trước, nếu em không xác định, anh sẽ nói lại
một lần nữa, anh muốn sống chung với em, người anh muốn kết hôn là
em......" Bàn tay ấm áp nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nhìn nước mắt
cô chảy xuống, Nam Cung Kình Hiên nặng nề hôn lên mặt cô, triền miên
trằn trọc: "Muốn anh làm như thế nào thì em mới tin anh yêu em, hả?"
Thần trí của Dụ Thiên Tuyết hoảng hốt, cô cắn môi, đến cùng cũng
không biết là muốn anh làm như thế nào.
Ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên có chút nóng bỏng chăm chú nhìn
mặt cô, bàn tay ở trên eo cô không nặng không nhẹ xoa xoa, hô hấp cũng
trở nên hơi nặng nhọc.
Dụ Thiên Tuyết phát hiện anh có cái gì đó không đúng, bỗng nhiên cô
đỏ mặt, giơ bàn tay nhỏ bé đẩy đẩy ngực anh: "Anh...... Anh đợi một
chút......"
Hô hấp nặng nhọc, thân thể người đàn ông khẽ cứng ngắc, ánh mắt
nóng bỏng nhìn cô, thấy cô hơi căng thẳng và ngượng ngùng, anh nở nụ
cười yếu ớt, giọng khàn khàn nói: "Hiện tại anh sẽ không ‘yêu’ em, không
cần khẩn trương, nhà trọ em và Tiểu Ảnh thuê đã không ở được nữa, trước
tiên ở nơi đây đi, anh sẽ dọn toàn bộ đồ đạc qua bên này, ngày mai Thiên
Nhu về cũng tới đây ở, hai chị em không cần quan tâm gì hết, trước tiên
sum họp với nhau, cũng đã lâu em không nhìn thấy em ấy, phải không?"
Đột nhiên Dụ Thiên Tuyết đau xót trong lòng, gật đầu một cái.
"Cho nên nghỉ ngơi sớm một chút," Nam Cung Kình Hiên nhẹ nhàng
thở dài một tiếng, ấn một nụ hôn ở trên trán cô: "Ngày mai anh sẽ cho
người đi đón em ấy, em không cần đi, hiểu không?"
Dụ Thiên Tuyết cả kinh, ngước mắt lên nói: "Không, em muốn tự
mình đi đón!"