năm năm vất vả tạo dựng tựa như một bức tường đất, đã ầm ầm sụp đổ mất
rồi.
Mà trong chiếc Lamborghini xa hoa, Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng
ngưng mắt nhìnbóng dáng Trình Dĩ Sênh, thấp giọng nói mấy câu vào điện
thoại di động, ngón tay thon dài vòng qua vô-lăng cấp tốc xoay ngược lại,
đôi mắt bình tĩnh lạnh thấu xương khiến người ta khiếp sợ!
Phương hướng xe chạy tới rõ ràng chính là nhà hàng, anh rất muốn
biết, Dụ Thiên Tuyết, cô gái này sau khi nhìn thấy anh sẽ giải thích như thế
nào!
Ngón tay ưu nhã vuốt ve cánh môi, trong con mắt âm lãnh của Nam
Cung Kình Hiên hiện rõ sự hờn giận.
*****
Nhà hàng.
Hơi nóng tản ra từ đĩa bít-tết, rượu vang đỏ tinh khiết và thơm tho,
cũng không thể kích thích thị giác cùng thính giác của cô.
Thấy bóng dáng mảnh khảnh của cô đi vào, Tâm Tâm mặc đồng phục
bồi bàn chạy tới hỏi: “Thiên Tuyết, mình nghe nói cậu xin thôi việc á.....cậu
không làm ở đây nữa sao?”
Bàn tay nhỏ bé lạnh buốt tiếp nhận cái đĩa, cả người cô giống như một
động vật nhỏ bị mưa to xối ướt, cô đơn, trong suốt.
Lông mi khẽ run, Dụ Thiên Tuyết ký tên mình lên bản giao ca, tái
nhợt cười cười: “Đúng vậy, về sau không thể cùng cậu nghe mắng.”
“Nhưng mà tại sao vậy? Cậu không phải nói là cậu thiếu tiền sao, tiền
lương nơi này cao như vậy, việc làm cũng không phải mệt lắm, cậu đi đâu