mà tìm được việc làm như ở đây…..” Tâm Tâm nói thầm, đột nhiên hai mắt
tỏa sáng: “Thiên Tuyết, cậu không phải là đã tìm được kim chủ gì đó rồi
chứ? !”
“Không có.” Thanh âm của Dụ Thiên Tuyết có hơi khàn, cười cười:
“Về sau đành phải dựa vào chính mình.”
Tâm Tâm càng lúc càng tò mò, vừa định muốn nói gì đó, cũng cảm
giác được di động của Thiên Tuyết đặt trên bàn đang rung, cô rướn đầu tới
nhìn thoáng qua, nói ra một cái tên: “Lam Úc, bạn của cậu à?”
Trong lòng của Dụ Thiên Tuyết căng thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái
nhợt lập tức cầm lấy, bắt máy.
“Bác sĩ Lam.”
“Thiên Tuyết, cô tới đây một chuyến! Nhanh lên!” Thanh âm Lam Úc
thở hổn hển.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết lập tức càng thêm tái nhợt,
cúp điện thoại di động, đầu ngón tay cởi dây buộc đồng phục bồi bàn phía
sau cổ, có chút run rẩy đặt đĩa thức ăn vào trong tay Tâm Tâm: “Tâm Tâm
làm phiền cậu…..Em gái mình đột nhiên có chuyện, mình muốn nhanh
chóng đến đó!”
Cô không biết Thiên Nhu xảy ra chuyện gì, nhưng nghe giọng nói của
Lam Úc cũng đủ để cô khẩn trương!
“Ừ được!” Tâm Tâm nhìn mặt mà nói chuyện, vội vàng nhận lấy đồng
phục bồi bàn trong tay cô, đi trên đôi giày cao gót đưa cô ra tới cửa, cau
mày đi cà nhắc gọi một tiếng: “Thiên Tuyết cậu đi chậm một chút nha! Chú
ý an toàn!”
*****