“Có tin tức của Y Y rồi sao? Anh, mấy người định đi đâu!” Nam Cung
Dạ Hi chạy tới, nôn nóng hỏi.
“Có hai người nói là thấy qua một cái xác, anh đi nhìn xem, mày ở nhà
đừng có náo loạn nữa, nếu sốt ruột quá thì để chị dâu ở cùng mày, nhưng
——” Ánh mắt lạnh lẽo của Nam Cung Kình Hiên liếc qua: “Nếu mày lại
thương tổn cô ấy, coi chừng tao thật sự trở mặt với mày.”
“Thật sao? Thực sự có người gặp qua Y Y!!” Nam Cung Dạ Hi vui
mừng, ôm lấy anh: “Anh! Anh nhất định phải tìm Y Y về cho em, nhất định
phải bảo đảm con bé không xảy ra chuyện gì ……”
Nói xong, cô ta có chút nghẹn ngào, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
“Được rồi, đừng làm chậm trễ công việc, mày cứ ôm anh thế này thì
chị dâu của mày sẽ ghen tị.” Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt nói.
Mặt của Dụ Thiên Tuyết đỏ lên, cũng không quét mặt mũi của anh,
nhẹ giọng nói: “Trên đường anh phải cẩn thận một chút.”
Nam Cung Kình Hiên bước tới ôm cô, in một nụ hôn lên trán cô: “Sẽ
không có việc gì, chờ anh về.”
Mấy chiếc xe biến mất trong bóng đêm mênh mang.
“Cô thật hạnh phúc, mặc dù trước kia anh tôi đối xử không tốt với cô,
nhưng hiện tại anh ấy chịu hồi tâm vì cô, ngày ngày nâng niu cô giống như
bảo bối, cô khổ chịu những uất ức trước kia cũng coi như đáng giá.” Nam
Cung Dạ Hi không thể hiểu được nói thầm một câu.
“Nếu như cô kiên cường đi qua đoạn bóng ma này, về sau, mang theo
Y Y tiếp tục tìm kiếm hạnh phúc cũng không phải không có khả năng,” Dụ
Thiên Tuyết nhìn cô ta: “Đến lúc đó, nếu hạnh phúc, cô sẽ cảm kích hiện tại
bản thân đã kiên cường.”