Đôi mắt của Dụ Thiên Tuyết hơi ướt át, cũng có phần hối hận đã lộ
liễu nói những lời này với anh, nhưng nụ hôn mang theo sự an ủi, mang
theo lời hứa hẹn, làm cho cô cảm kích và xúc động, gần như nhịn không
được mà muốn hôn trả lại anh.
“Đây là anh nói —— nếu về sau em làm ra chuyện gì tùy hứng, anh
phải nhớ rõ lời anh đã nói.” Trong mắt cô lộ ra sự kiên định.
“Là anh nói,” Nam Cung Kình Hiên cười cười, chống chóp mũi mình
vào chóp mũi cô: “Không giữ lời chính là con chó con.”
Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, gần như là buột miệng thốt lên: “Em mới
không thèm làm vợ của chó!”
Nam Cung Kình Hiên cười ra tiếng, ngũ quan tuấn tú lộ vẻ thoát tục
lóa mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng, Dụ Thiên Tuyết rốt cuộc
phản ứng được, mặt đỏ lên, nhào tới bóp cổ anh: “Được lắm…… Anh dám
trêu ghẹo em……”
“Không phải, bà xã, anh chỉ là nhắc nhở em, hiện giờ chúng ta là
người trên cùng chiếc thuyền, vinh nhục gì cũng phải ở bên nhau……”
“Anh còn nói……”
Chút ấm áp duy nhất trong chăn cũng bị hai người lăn lộn không còn,
Nam Cung Kình Hiên cẩn thận che chở cô, để cô tùy ý náo loạn, cuối cùng,
vui vẻ ôm chặt lấy cô, đè ở dưới thân.
Hai người đều thở hồng hộc.
Anh cực kỳ cẩn thận chống đỡ thân thể, phòng ngừa đè ép đến cái
bụng nhỏ đã hơi hơi phồng lên, ánh mắt thâm thúy như hồ nước chăm chú
nhìn dáng vẻ thẹn thùng xen lẫn tức tối của người phụ nữ nhỏ bé ở dưới
thân, nhìn ánh mắt cô chớp chớp, nhìn cô thở gấp vô cùng động lòng người.